Tống Đại Cát khó được lấy hết can đảm sinh hoạt một lần nữa, nếu người trong thôn tin những lời này, vậy Tống Đại Cát cũng vô pháp dừng chân ở Tống gia thôn!
Chỉ sợ Tống Đại Cát lại phải đi con đường xưa!
Tống Đoàn Viên nắm chặt tay, nóng bừng bừng tiến lên, hướng tới mặt Nhị Nhân uống say, tát một cái.
Nhị Nhân bị Tống Đoàn Viên đánh lảo đảo một cái, lúc này thanh tỉnh rất nhiều, lạnh lùng nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lạnh lùng đứng ở trước mặt Nhị Nhân, chỉ vào hắn chửi ầm lên: “Nhị Nhân, ngươi coi trọng Đại Cát nhà ta, Đại Cát nhà ta không muốn gả cho ngươi, ngươi liền dùng biện pháp như vậy huỷ hoại nàng có phải hay không? Ngươi như vậy vẫn là một nam nhân sao? Ông nội Nhị Cột của ngươi nuôi ra cái thể loại hèn nhát như ngươi vậy sao?”
Nhị Nhân lập tức đỏ mặt lên.
Ông nội Nhị Nhân chính là thợ săn trong thôn, mấy năm trước trên núi có sói, Nhị Cột dựa vào mũi tên bắn chết sói, ở Tống gia thôn rất có danh vọng.
Nhị Nhân tuy rằng ham ăn biếng làm, ngày thường lười nhác, nhưng từ trong lòng thực tôn trọng ông nội, hiện giờ bị Tống Đoàn Viên chỉ vào cái mũi mắng ông nội, lập tức liền tỉnh rượu.
“Ta……” Nhị Nhân sửng sốt, lập tức bưng kín đầu, ngồi xổm trên mặt đất.
Hắn chỉ là quá bực bội!
Hắn từ nhỏ đã thích Tống Đại Cát, sau này Tống Đại Cát thành thân đi nơi khác, hắn vẫn luôn rầu rĩ không vui, cả ngày sống lêu lổng, rốt cuộc chờ được Tống Đại Cát hòa li về nhà, hắn cảm thấy là một cơ hội, ngày ngày ở trước mặt Tống Đại Cát xum xoe.
Nhưng Tống Đại Cát không để ý tới hắn.
Sau khi hắn nghe được lời đồn đãi ở Vương gia thôn bên kia, hắn thập phần phẫn nộ, vừa đau lòng vừa thẹn, hắn cố ý đi khiêu khích Tống Đại Cát, nói lời không tốt, cho rằng Tống Đại Cát sẽ thích, ai biết thế nhưng nháo đến nông nỗi này.
“Nhị Nhân!” Âm thanh lãnh trầm của Nhị Cột vang lên.
Nhị Nhân run run một chút, xoay người nhìn ông nội của chính mình.
Nhị Cột tiến lên, hướng tới Tống Đoàn Viên chắp tay trước ngực, vái một cái.
Nhị Cột ở Tống gia thôn được xem như thân phận tộc lão, hơn nữa ngày trước đã cứu toàn bộ Tống gia thôn, toàn bộ thôn, ngay cả cha của Tống tú tài—— trưởng thôn trước kia, cũng phải cho Nhị Cột vài phần mặt mũi.
Một vái này của Nhị Cột cũng lập tức ngăn chặn người trong thôn miệng.
Tất cả mọi người đều không tiếng động mà nhìn Nhị Cột.
Nhị Cột đứng dậy, tuy rằng đã hơn 60 tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, ánh mắt sáng như đuốc, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái, trầm giọng nói: “Tống nương tử nói đúng, là ta không có giáo dục tốt đứa nhỏ này, cho ngài thêm phiền toái!”
Tống Đoàn Viên cười lạnh: “Nhị gia tới cũng tốt, việc hôm nay, còn cần Nhị gia cho Tống gia chúng ta một cái công đạo!”
Mọi người nghe vậy, đều hít hà một hơi.
Nhị Cột khi còn trẻ, cung tiễn không nhận người, hơn nữa tính tình thập phần thô bạo, trong thôn không có ai dám ở trước mặt Nhị Cột nói như thế.
Người khác sợ Nhị Cột, Tống Đoàn Viên lại không sợ.
Một lần làm ầm ĩ này của Nhị Nhân, nói không chừng sẽ huỷ hoại toàn bộ Tống Đại Cát, đối với người như vậy, Tống Đoàn Viên sẽ không giữ lại tình cảm gì.
Nhị Cột hướng tới mọi người chắp tay trước ngực: “Mọi người, xin lỗi, cha nương của Nhị Nhân mất sớm, đứa nhỏ này từ nhỏ đi theo lão già ta, không giáo dục tốt, lần này nói lời không nên nói, làm sự tình không nên làm, thêm phiền toái cho Tống gia, cũng làm mọi người chê cười!”
Mọi người chạy nhanh xua xua tay, trong miệng liên tục nói không dám.
Nhị Cột lại trừng Nhị Nhân: “Quỳ xuống!”