Tống Đoàn Viên nhìn ba đứa con ôm các tâm sự khác nhau, nói: “Chúng ta tận lực không ở phủ thành. Chúng ta nhiều người như vậy, quá phiền toái phủ thành đại nhân! Ta tính toán qua bên kia thuê một toà nhà, Phúc Tin qua thư viện bên kia đọc sách, phủ thành đại nhân đã giúp đỡ an bài xong, Phúc Truyền đi làm thư đồng cho nhị ca con, coi như trông thấy việc đời. Đại Cát đi theo ta, ta muốn nhìn một chút xem có thể tìm được một địa phương ngồi khám hay không, trước dàn xếp sinh hoạt một chút!"
Tất cả mọi người đều đáp lời.
Ba ngày sau, đoàn xe rốt cuộc đã tới thành Thái Bình.
Phủ thành phu nhân muốn an trí người một nhà Tống Đoàn Viên vào phủ thành. Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền rất nhanh sẽ vào thư viện.
Tống Đoàn Viên biết phủ thành đại nhân vừa mới tiền nhiệm, sẽ vội, cũng liền ngoại trừ mỗi ngày giúp đỡ phủ thành phu nhân kiểm tra thân thể, chăm sóc con một chút, liền mang theo Đại Cát dạo quanh phủ thành, đi dạo mấy ngày, cũng liền sờ soạng được rõ ràng dược đường và y đường ở phủ thành.
Phủ thành đích xác lớn hơn so với trấn Thanh Sơn, y đường nổi danh cũng có rất nhiều, nổi tiếng nhất chính là dược đường Ngọc Gia, nói là y đường do đồ đệ của Ngọc đại nhân viện sử Thái Y Viện hiện giờ mở ra.
Mặt khác Chu gia Thiên An Các, thế nhưng cũng có chi nhánh ở thành Thái Bình.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, mang theo Tống Đại Cát vào chi nhánh Thiên An Các.
“Đây không phải Tống đại nương sao?” Đột nhiên, một nữ nhân kêu lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, sau đó mới thấy rõ là Trương bà tử trước đó đã gặp được ở Thiên An Các, thế nhưng lại gặp lại ở thành Thái Bình.
“Trương tỷ, ngài đây là……” Tống Đoàn Viên vội vàng mang theo Tống Đại Cát tiến lên.
Trương bà tử liếc mắt đánh giá Tống Đại Cát một cái: “Đây là……”
Tống Đoàn Viên vội nói: “Đây là Đại Cát, là con gái cả của ta, Song Hỉ là con gái nhỏ của ta. Hiện giờ Song Hỉ đang ở trong nhà chế dược!”
Trương bà tử lên tiếng nói: “Ta đi theo Chu đại phu đến thành Thái Bình, lão nhân nhà ta cũng tới, vừa tới được nửa tháng, không nghĩ tới thế nhưng gặp được ngươi ở chỗ này!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra: “Chu đại phu cũng tới?”
Chu đại phu trong miệng Trương bà tử chính là Chu Tế Tân, đệ đệ của Chu trưởng quán, trước đó ở Thiên An Các Thiên Thành, đã thập phần chiếu cố Tống Đoàn Viên.
“Đúng vậy, Chu đại phu hôm nay là người đứng đầu của chi nhánh Thái Bình!” Trương bà tử nhiệt tình lôi kéo Tống Đoàn Viên và Tống Đại Cát tiến đến gặp Chu Tế Tân.
Chu Tế Tân đang chẩn trị cho một người bệnh, người bệnh khoảng thời gian trước từ trên núi té xuống, lúc ấy cố nén đau trở về nhà, vẫn luôn nói chính mình không có việc gì, ai biết tới buổi tối ngày hôm sau liền bắt đầu hôn mê, phát sốt, nói mê sảng, người trong nhà không có biện pháp, chạy nhanh đưa hắn đến Thiên An Các mới khai trương.
Chu Tế Tân cẩn thận kiểm tra cho người bệnh một chút, chau mày.
“Đại phu, như thế nào?” Một vị phụ nhân, tựa hồ là vợ của người bệnh kia, lo lắng nhìn về phía Chu Tế Tân.
“Ánh mắt của người bệnh đã tan rã, hơn nữa đại tiểu tiện mất khống chế, bệnh tình thập phần trầm trọng nguy hiểm!” Chu Tế Tân nhíu mày, “Bị đập đầu, hơn nữa ngã không nhẹ!”
“Ngươi cứ nói thẳng có thể trị hay không đi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Con trai của người bệnh có chút tức giận nói, “Con đã sớm nói là đi Ngọc dược đường phía trước, nhưng nương cứ một hai phải đến y quán mới mở này!”
Phụ nhân kia không nhịn được kéo kéo vạt áo con trai của mình, nói: “Ngọc dược đường không phải muốn vào là vào được, hiện giờ cha con là tình huống này, không thể đợi!”
Chu Tế Tân hơi hơi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy.
Trương bà tử nhìn lên, liền biết Chu Tế Tân nổi giận, chạy nhanh tiến đến thấp giọng nói: “Chu đại phu, y quán chúng ta vừa mới khai trương, người khác không tán thành là bình thường, ngài phải nhịn một chút!”
“Chu đại phu, bằng không để ta tới!” Tống Đoàn Viên vội vàng cười tiến lên, “Ngài ở bên cạnh giám sát, nếu không đúng thì ngài nói!”