Tống Đại Cát hỏi: “Nương, ngài cũng mau ăn đi, đồ ăn tốt như vậy, không nên để dư lại!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu, dạ dày nàng hiện tại nhỏ, ăn không vô, hơn nữa cũng không phải chính tông, không có gì ngon!
Tống Phúc Quý mang theo hai muội muội ăn ngấu nghiến, hận không thể uống hết cả nước dùng của canh cá.
Tống Đoàn Viên mang theo ba đứa con cọ tới cọ lui chuẩn bị ra cửa, nàng đã làm tốt chuẩn bị bị Kỷ Trường An lừa.
Rốt cuộc Kỷ Trường An cũng đã từng có ‘tiền án’, mấy cây mẫu đơn gãy kia bắt nàng lao động không công một năm!
Tiểu nhị cười tủm tỉm đưa đoàn người Tống Đoàn Viên đi ra cửa, căn bản không đề cập đến sự tình tính tiền.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn tửu lầu Kỷ gia một cái, cũng đúng, món sứa chua cay kia của nàng, là có thể giúp tửu lầu Kỷ gia kiếm không ít bạc, cũng không dễ mà ăn không cơm của hắn!
Nghĩ như vậy, Tống Đoàn Viên liền đưa bọn nhỏ tiếp tục đi dạo phố.
Ăn uống no đủ, tự nhiên là phải đi bộ một chút mới được.
Giờ phút này trên tầng hai tửu lâu, Kỷ Trường An đang bàn bạc mua bán cùng Đàm chưởng quầy Ngọc dược đường, nhìn bóng dáng nữ nhân và ba đứa con, sâu kín mà thở dài.
“Kỷ công tử, Kỷ công tử?” Đàm chưởng quầy gọi Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An vội vàng hoàn hồn, liếc mắt nhìn Đàm chưởng quầy một cái: “Sự tình ngươi nói ta muốn suy xét một chút!”
Đàm chưởng quầy nói: “Kỷ công tử, số dược liệu này là chúng ta có nhu cầu cấp bách, rất mong Kỷ công tử giúp đỡ, đến lúc đó Ngọc đại nhân viện sử, sẽ cảm tạ Kỷ công tử!”
Kỷ Trường An thấy Đàm chưởng quầy dọn cả Ngọc Côn ra tới, liền nói: “Dược liệu này ta biết một địa phương có, ta nói địa chỉ cho ngươi, chính ngươi đi, nhưng không thể nói cho bọn họ là ta nói cho ngươi!”
Đàm chưởng quầy sửng sốt một chút: “Đây là vì sao?”
“Ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần biết, trả cho bọn họ một cái giá cao nhất mà ngươi có thể thừa nhận là được!” Kỷ Trường An nói.
Đàm chưởng quầy chạy nhanh gật đầu.
Kỷ Trường An nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Tống gia thôn trấn Thanh Sơn!”
Đàm chưởng quầy chạy nhanh đáp lời.
Đi dạo một buổi trưa, Tống Đoàn Viên mua xiêm y ăn tết, quà cho Vương Ngọc Lan và bọn nhỏ.
Sau khi trở về, Tống Đoàn Viên liền xin nghỉ với Chu Tế Tân, chuẩn bị sớm một chút về nhà ăn tết.
Chu Tế Tân có chút phiền muộn, hôm nay xử lý người bệnh một buổi trưa, hắn liền có chút sứt đầu mẻ trán.
Người bệnh bị tính tình dễ chịu của Tống Đoàn Viên chiều hư, hắn xụ mặt, liền nhao nhao nói muốn Tống Đoàn Viên khám cho bọn họ.
“Bây giờ mới mồng tám tháng chạp, có thể trở về muộn chút hay không?” Chu Tế Tân thương lượng với Tống Đoàn Viên.
“Nhị tiểu tử mười lăm nghỉ, dư lại mấy ngày nay, ta nghĩ trở về phủ thành giúp đỡ phủ thành phu nhân làm một chút hàng tết, phủ thành phu nhân đã đề ra vài lần!” Tống Đoàn Viên nói.
Chu Tế Tân cũng liền không tiện giữ người nữa, bảo Trương bà tử cầm năm mươi lượng bạc tới, đưa cho Tống Đoàn Viên.
“Không phải đã thanh toán tiền lương tháng rồi sao?” Tống Đoàn Viên sửng sốt.
“Đây là bạc thưởng cho ngươi!” Chu Tế Tân nói, “Ít nhiều cũng nhờ có ngươi, chi nhánh Thiên An Các mới đứng vững vàng gót chân ở thành Thái Bình, vốn dĩ qua chút thời gian, sư huynh sẽ đến, còn muốn cho ngươi gặp sư huynh, hiện giờ sợ là không thấy được!”
Chu Cảnh Thiên? Tống Đoàn Viên do dự một chút, cười nói: “Hiện tại chưa gặp được, về sau lại nói!”
Chu Cảnh Thiên về sau đi con đường nào, Tống Đoàn Viên không biết, cho nên nàng vẫn tận lực tránh tiếp xúc cùng Chu Cảnh Thiên.
Chu Tế Tân cũng liền gật gật đầu.
Trương bà tử lại cầm một ít dược liệu tới cho Tống Đoàn Viên mang theo.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, đều là dược thường dùng, cũng liền không có chối từ, đặt ở trong hòm thuốc của mình.
Tống Đoàn Viên trở lại phủ thành, liền thấy trong đình hóng gió, phủ thành phu nhân đang nói chuyện cùng một nữ tử váy trắng, đúng là Mộ Vân Điệp.