Mộ Vân Điệp vui mừng lên xe ngựa, nói với Trần ma ma sự tình Tống Đoàn Viên đã đáp ứng.
“Ngươi nhìn xem, trước đó ta đã đánh giá cao nàng!” Mộ Vân Điệp nói.
Trần ma ma gật đầu: “Rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử ở nông thôn, ánh mắt thiển cận!”
Mộ Vân Điệp bắt đầu khát khao lên: “Nếu ta học xong nấu ăn, Kỷ ca ca thích, mỗi ngày ta đều sẽ đưa đồ ăn qua, về sau tự nhiên sẽ không rời được ta!"
Trần ma ma thấy Mộ Vân Điệp có tin tưởng, cũng liền nói: “Tiểu thư học nhiều một chút là tốt!”
Mộ Vân Điệp gật gật đầu.
Sau khi Tống Song Hỉ biết Tống Đoàn Viên muốn dạy Mộ Vân Điệp nấu ăn, không nhịn được hỏi Tống Đoàn Viên: “Nương, vì sao nương phải dạy Mộ tiểu thư, vị Mộ tiểu thư này làm người không tốt, vạn nhất Kỷ công tử thật sự thích ăn đồ của nàng, cưới nàng……”
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười nói: “Đầu tiên, nấu ăn mỗi người một hương vị, nàng chưa từng vào phòng bếp, có thể học được tinh túy của ta hay không cũng khó nói, trước kia ta dạy Diêu bà tử phòng bếp, không phải cũng rất khó làm ra được hương vị của ta hay sao? Hơn nữa, nếu là Kỷ Trường An bởi vì vài món thức ăn liền cưới nàng, vậy hắn cũng quá nông cạn, sao hắn không cưới ta!”
Tống Song Hỉ nghĩ nghĩ, cũng đúng.
“Hơn nữa ta dạy nàng nấu ăn là có thu tiền, ở trong lòng nàng nhất định cảm thấy ánh mắt ta thiển cận, về sau cũng có thể thiếu nhằm vào ta một ít!” Tống Đoàn Viên thở dài.
Xem ra nàng và Mộ Vân Điệp là không thích lẫn nhau, hóa giải như vậy cũng tốt, nàng không trông cậy vào Mộ gia sẽ giúp Tống Phúc Tin, tổng không quấy rối Tống Phúc Tin là được.
Ngày hôm sau, Tống Đoàn Viên liền đi dạy Mộ Vân Điệp nấu ăn.
Mấy ngày này Mộ Vân Điệp sau khi đánh vỡ vô số chén đũa, rốt cuộc cũng làm ra được một bát canh cá, vui vui vẻ vẻ mà bưng đi cho Kỷ Trường An.
Ngửi thấy mùi hương, Kỷ Trường An không nhịn được quay đầu, còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên tới, chờ đến khi hắn nhìn thấy là Mộ Vân Điệp, ánh mắt không nhịn được tối sầm lại.
“Kỷ ca ca, lần trước là muội tùy hứng, huynh không cần chấp nhặt với muội. Muội nghe Đại Sơn nói huynh thích uống canh cá, nên muội đã nhờ Tống đại nương dạy làm, huynh nếm thử xem?” Mộ Vân Điệp nói, còn cố ý lộ ra mu bàn tay bị đỏ vì bỏng.
Kỷ Trường An nhìn nói: “Ngươi không thích hợp làm những việc này, về sau đừng làm!”
Mộ Vân Điệp sửng sốt: “Kỷ ca ca, muội chỉ là muốn làm canh cá cho huynh uống mà thôi!”
“Ngươi từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sao có thể làm việc nặng, còn khiến tay bị phỏng, nếu ân sư biết nhất định sẽ đau lòng. Ta bên này có bà tử nấu cơm, không cần ngươi động thủ!” Kỷ Trường An nhẫn nhịn bực bội, thấp giọng nói.
Mộ Vân Điệp cắn cắn môi, cảm thấy chính mình làm như vậy cũng thật là hoang đường, nàng lại không phải bà tử nấu cơm, vì sao phải làm việc nặng?
“Nhưng Kỷ ca ca, huynh không muốn để ý đến muội, muội cho rằng nếu làm chút thức ăn cho huynh, huynh sẽ……” Mộ Vân Điệp thập phần ủy khuất, “Bằng không huynh nếm thử lại nói?
Kỷ Trường An nhíu mày, vẫn nói: “Gần đây ta bị bệnh sởi, đại phu nói không thể ăn đồ tanh!”
Mộ Vân Điệp thập phần ủy khuất, Kỷ Trường An bị bệnh sởi, sao nàng không biết?
Tiễn Mộ Vân Điệp đi, Kỷ Trường An không nhịn được nhíu mày.
Tống Đoàn Viên này, canh cá cũng có thể tùy tiện dạy cho bất kì ai, phía trước là Diêu bà tử, hiện giờ lại là Mộ Vân Điệp!
Canh cá mà hắn muốn uống, chỉ có chính tay nàng làm.
Người khác làm hắn không uống!
Trở về trên xe ngựa, Tống Đoàn Viên không nhịn được đánh cái hắt xì.
“Nương, làm sao vậy? Bị cảm lạnh sao?” Tống Đại Cát vội vàng hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì!” Tống Đoàn Viên xua xua tay, ước lượng bạc trong tay một chút, nặng trĩu, nàng không nhịn được nhếch khóe môi lên.
Dạy Mộ Vân Điệp năm món, năm mươi lượng bạc, hơn nữa Chu Tế Tân chia hoa hồng và lương tháng, thêm lên cũng hơn một trăm lượng, có thể đón một năm mới hoành tráng!
Tống Phúc Tin vẫn còn đọc sách, xe ngựa đong đưa đến lợi hại.