Tống Phúc Tin sau khi hòa li vẫn luôn đi theo Lương Vương, cuối cùng tạo phản đi lên tuyệt lộ.
Tống Đoàn Viên thở dài, nếu kiếp trước Tống Phúc Tin có nửa điểm nhiệt tình đối với Thu Mâu Mâu như hiện tại, vậy hai người cũng sẽ không đi đến một bước kia.
“Nương!” Tống Phúc Tin thấy Tống Đoàn Viên không chịu ra tay, năn nỉ nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa thở dài ở trong lòng, nhìn nhìn sắc trời nói: “Trước đỡ về phòng đi, chỗ ta có dược, uống một chút, hôm nay ngủ một giấc thì tốt rồi, không có chuyện gì lớn!”
Bà tử kia lúc đầu không tin y thuật của Tống Đoàn Viên, nhưng nghe Tống Phúc Tin dọn ra danh hào Thiên An Các, cũng liền nói: “Hóa ra là người của Thiên An Các, lão gia nhà chúng ta là người quen cũ của Chu trưởng quán, ngươi nếu trị tốt cho tiểu thư chúng ta, ngươi sẽ có chỗ tốt!”
Tống Đoàn Viên cười nhẹ, bảo Đại Cát và Song Hỉ tới hỗ trợ, nâng Thu Mâu Mâu té xỉu trở về khách điếm.
Tống Đoàn Viên vốn định khai dược xong liền đi, nhưng bà tử kia lại không chịu cho Tống Đoàn Viên đi, một hai phải bảo nàng chờ Thu Mâu Mâu tỉnh lại mới đi.
“Đây là mười lượng bạc, ngươi cầm đi, xem như tiền khám bệnh!” Bà tử Thu phủ tự nhận là ra tay thập phần rộng rãi, chắc chắn Tống Đoàn Viên sẽ ở lại, “Ngươi làm ở Thiên An Các nửa năm sợ là cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy!”
Tống Đoàn Viên cười cười: “Vị tỷ tỷ này, vậy ngươi thật đúng là đã coi khinh ta, thu nhập của ta ở Thiên An Các là mười lượng một tháng!”
Bà tử sửng sốt một chút, đại phu ở Thiên An Các lương cao như vậy? Hay nữ nhân này là danh y thật?
Tưởng tượng như vậy, bà tử kia càng không muốn Tống Đoàn Viên đi, nói: “Chúng ta là Thu phủ ở Thiên Thành, lão gia là quan to tứ phẩm, nếu ngươi chịu giúp tiểu thư chúng ta nhìn bệnh, về sau nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!”
Bà tử kia lại liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái: “Còn có con trai thứ hai của ngươi, sang năm không phải muốn thi khoa cử sao? Nói không chừng về sau cũng cùng làm quan trong triều với đại nhân chúng ta, giao thiện duyên tổng so với trở mặt mạnh hơn.”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, Tống Phúc Tin đã tiết lộ nhiều tin tức như vậy từ khi nào? Hiện giờ nhìn tới, Thu Mâu Mâu không thể không trị!
Tống Đoàn Viên đang cảm thấy khó xử, Thu Mâu Mâu sâu kín mà tỉnh dậy, nàng tựa hồ nghe được những lời này của bà tử, bảo bà tử nâng nàng dậy, nhìn Tống Đoàn Viên nói: “Vị đại nương này có lẽ thật sự có việc gấp, sốt ruột lên đường, Thu mẫu, ngươi không cần khó xử nàng!”
Thu Mâu Mâu nói xong, không nhịn được rũ mắt ho khan hai tiếng.
Thu mẫu nhìn lên càng thêm lo lắng, nàng nói: “Tiểu thư thật sự không nên vì sự tình Thu di nương mà ra ngoài, trời tuyết lạnh, thân mình của ngài lại yếu, bệnh ở trên đường thì sao?”
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng của Thu Mâu Mâu, trong lòng ẩn ẩn mà có lòng trắc ẩn.
Kiếp trước, nguyên chủ lúc đầu thập phần nịnh bợ Thu Mâu Mâu, Thu Mâu Mâu đánh cái rắm cũng thấy thơm, sau lại thấy Thu Mâu Mâu vẫn luôn không có con, cũng không giữ được tâm của Tống Phúc Tin, liền làm khó dễ khắp nơi, cuối cùng còn muốn giúp đỡ Tống Phúc Tin nạp thiếp, Thu Mâu Mâu đều nhịn.
Tính tình Thu Mâu Mâu mềm, kiếp trước đối với nguyên chủ cũng coi như là không tồi.
Tống Đoàn Viên tuy rằng không muốn Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu có nhiều tiếp xúc, nhưng tổng không thể thấy chết mà không cứu.
Thân thể nữ nhân cổ đại yếu đuối, nếu bị phong hàn không trị cũng có thể muốn mệnh!
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà ta thật là có việc gấp, như vậy đi, xin hỏi các ngươi muốn đi đâu? Nếu tiện đường liền đi cùng nhau, nếu không tiện đường, ta cho bọn nhỏ của ta đi về trước, ta tới trị liệu cho tiểu thư, như thế nào?”
Thu Mâu Mâu cảm kích gật gật đầu, nói một cái thị trấn ở phụ cận trấn Thanh Sơn.