Tống Đoàn Viên đang muốn nói, trong đầu lại xuất hiện một ít cảnh tượng lung tung rối loạn, tựa hồ là sự tình trước khi nàng mười ba tuổi, nàng ở trong một tòa nhà hoa lệ, trong trí nhớ còn có một người bạn nhỏ năm sáu tuổi……
Đầu Tống Đoàn Viên đột nhiên đau lên.
Tống Đoàn Viên bưng kín đầu, một loại dự cảm không cần lập tức bao phủ nàng.
Không thể nào, chẳng lẽ lại tới?
Ở hiện đại, năm nàng mười tuổi, có một lần cũng bị đầu đau như thế này, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, được ba mẹ đưa đi bệnh viện, tra ra bệnh bạch cầu, sau đó liền bắt đầu trường kỳ trị bệnh bằng hoá chất.
“Kỷ Trường An, ta đau!” Tống Đoàn Viên lập tức trở nên bất lực, nàng vươn tay tới, gắt gao nắm lấy cánh tay Kỷ Trường An, nhưng ở trong nháy mắt chạm được cánh tay hắn, hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu lập tức đều biến mất, cảm giác đau đớn trong đầu cũng biến mất.
“Tống Đoàn Viên, ngươi làm sao vậy?” Kỷ Trường An lập tức ôm Tống Đoàn Viên ở trong lòng ngực.
Ghé vào trong lòng ngực Kỷ Trường An, không biết vì sao, loại cảm giác này thế nhưng lại rất quen thuộc.
Tống Đoàn Viên chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ cơn đau đầu chậm rãi biến mất.
“Rốt cuộc như thế nào rồi?” Kỷ Trường An gấp giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên xua xua tay, ý bảo hắn an tĩnh.
Kỷ Trường An không dám nói tiếp nữa, chỉ sốt ruột nhìn Tống Đoàn Viên.
Trong trời đất mênh mông, Tống Đoàn Viên ghé vào trong lòng ngực nam nhân, nghe tim nam nhân đập, mạc danh thực an tâm.
Chậm rãi, Tống Đoàn Viên mở mắt ra, ngồi thẳng thân mình, thấp giọng nói: “Ta không có việc gì, đã khá hơn nhiều!”
Kỷ Trường An nhìn nàng: “Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?”
“Vừa rồi trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít sự tình lung tung rối loạn, có thể là ký ức trước kia của ta, nhưng lại rất hỗn loạn, ta muốn bắt lấy, lập tức liền đau đầu!” Tống Đoàn Viên thở dài, “Ta không nhớ rõ được sự tình trước khi đi đến Tống gia thôn!”
Kỷ Trường An sửng sốt, thật lâu không có hoàn hồn.
“Công tử, chúng ta nên xuống núi, đã sắp tối!” Cách đó không xa, Đại Sơn hô.
Âm thanh của Đại Sơn làm Kỷ Trường An hoàn hồn.
“Được!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, vươn tay tới, muốn đỡ Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên xua xua tay, chính mình đứng dậy.
“Vừa rồi cảm ơn ngươi, Kỷ công tử!” Tống Đoàn Viên có chút xấu hổ, nàng là một nữ nhân đã có cả cháu, ghé vào trong lòng ngực tiểu thịt tươi người ta, vạn nhất để cho người khác nhìn thấy, chỉ mỗi nước miếng cũng có thể dìm nàng chết đuối!
“Vừa rồi ngươi gọi ta là Kỷ Trường An rất êm tai!” Kỷ Trường An thấp giọng nói.
“Vừa rồi ta đau đầu, không chú ý!” Tống Đoàn Viên ngại ngùng nói, “Ngươi đừng để ý!”
“Ta không ngại, ngươi có biết, ta thích người khác gọi ta là Trường An không?” Kỷ Trường An thấp giọng nói, cúi đầu mang theo ý cười chăm chú nhìn nàng, lông hồ ly màu xám vây quanh mặt, sắc môi đỏ tươi như máu, “Trường An, lâu dài bình an, một đời Trường An.”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nàng lần đầu tiên nghe được hai chữ “Trường An” này, liền mạc danh cảm thấy quen thuộc, hiện giờ nghe nam nhân dùng âm thanh trầm thấp niệm ra tới, liền cảm thấy thập phần an tâm.
“Kỷ Trường An!” Tống Đoàn Viên thấp giọng gọi, lại cảm thấy thập phần xa cách, xem ra gọi Kỷ công tử thuận miệng hơn!
Hai người yên lặng xuống núi, ở chân núi gặp được Nhị Nhân và Nhị Cột.
Thương thế của Nhị Cột đã tốt hơn rất nhiều, hôm nay thế nhưng tính toán lên núi.
“Nhị gia, đường núi trơn, sắc trời lại tối, lên núi làm gì vậy?” Tống Đoàn Viên không nhịn được tiến lên hỏi.
Nhị Cột vừa muốn trả lời, đột nhiên ngước mắt nhìn thấy Kỷ Trường An liền sửng sốt một chút, ánh mắt hắn lập loè nói: “Không có việc gì, chỉ là ở nhà nằm mấy ngày, nhớ đỉnh núi, liền nghĩ đến xem!”