Nhị Nhân chỉ đành đỡ Nhị Cột xuống núi.
Xuống đến giữa sườn núi, Nhị Cột liền không đi nổi nữa, Nhị Nhân chỉ đành cõng Nhị Cột, từng bước một dịch xuống dưới.
Tống Đoàn Viên ngồi xe ngựa tới cửa nhà, xuống xe ngựa, vừa muốn cởi áo khoác trên người trả lại Kỷ Trường An, Đại Sơn lại đã đánh xe rời đi.
“Ai, xiêm y của ngươi!” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, xe ngựa kia đã đi ra ngoài hơn mười mét, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, nhìn áo khoác trên tay hơi hơi nhíu mày, từ bỏ sao?
“Nương, ai đó?” Lúc này Tống Phúc Quý từ trong viện ra tới, liếc mắt nhìn xe ngựa nơi xa hỏi.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: “Là Kỷ Trường An, Kỷ công tử!”
Tống Phúc Quý sửng sốt: “Mấy thứ tốt trên bàn cũng là Kỷ công tử đưa sao?”
Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại “Hàng mẫu” trước đó Kỷ Trường An lấy ra vẫn còn ném ở trên bàn.
“Mấy thứ kia cũng không thể động vào, đó là hàng mẫu Kỷ công tử mang đến!” Tống Đoàn Viên vội nói, đi vào trong phòng.
Giờ phút này trong phòng, Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ đang trầm trồ xem trang sức.
Trang sức thập phần tinh xảo, tuy rằng không tính là quý báu, nhưng cũng nhìn ra là đã dùng một phen tâm tư, đặc biệt là, đôi khuyên tai rất hợp với Tống Đại Cát, một bộ vòng tay lại thích hợp với Tống Song Hỉ.
Nhìn thế nào mà “hàng mẫu” lại thích hợp với người nhà nàng như vậy!
“Nương, mấy thứ này là từ nơi nào tới vậy?” Tống Song Hỉ ngước mắt hỏi, thuận tay kéo vải ướm lên người, “nương, nương xem, vải này con rất thích!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ tiến lên nói: “Là hàng mẫu Kỷ công tử đưa tới.”
“Hàng mẫu là cái gì?” Tống Song Hỉ tò mò hỏi.
“Chính là hàng hoá đem ra xem thử trước khi đặt số lượng lớn!” Tống Đại Cát trước kia giúp đỡ Cẩu gia bán tạp hoá, biết ý nghĩa của hai từ này, không nhịn được nói, “Ánh mắt của Kỷ công tử thật tốt, hoa tường vi thêu rất đẹp!”
Tống Đại Cát thập phần thích mảnh vải thêu hoa tường vi.
Tống Tiếu Tiếu lại từ bên trong lấy ra một cái trống bỏi có gắn lục lạc, lắc lên, âm thanh thập phần thanh thúy dễ nghe.
“Nương, hàng mẫu của Kỷ công tử sao lại ở nhà chúng ta?” Tống Phúc Quý tiến lên hỏi.
Hắn nhìn thấy phía dưới có một cái bọc da trâu, mở ra, bên trong thế nhưng là một bộ dụng cụ cắt gọt.
“Đây là gì? Dụng cụ nấu ăn?” Tống Phúc Quý hỏi.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, chạy nhanh tiến lên cầm qua.
Dao phẫu thuật, kiềm giải phẫu, còn có một cây kéo sắc bén, ngân châm, đều là dùng một loại nguyên liệu đặc biệt chế tạo, độ cứng rất lớn, thực sắc bén, hơn nữa không dễ dàng rỉ sắt.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, Kỷ Trường An sao lại biết mấy thứ ở hiện đại này?
Hơn nữa kỳ quái chính là, mấy thứ này trên tay đều có một con cá nho nhỏ, con cá trông rất quen mắt.
“Nương, đây là gì ?” Vương Ngọc Lan cũng tò mò tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên do dự một chút nói: “Đây là công cụ chữa bệnh ta nhờ Kỷ công tử làm ra!”
“Nương, rốt cuộc có chuyện gì?” Tống Phúc Tin lúc này cũng không đọc sách nữa, từ trong buồng ra tới, nhìn thấy áo khoác trên tay Tống Đoàn Viên, lại nhìn một đống đồ trên bàn, không nhịn được hỏi.
Tống Đoàn Viên cũng không biết, Kỷ Trường An mùng một Tết liền chạy tới đưa nhiều đồ như vậy là có ý gì?
Trên đường trở về, Đại Sơn ngoái đầu nhìn Kỷ Trường An trong xe ngựa: “Công tử, công tử đây là đưa lễ mừng năm mới cho Tống gia sao?”