Xe ngựa Kỷ gia thật là thoải mái, Tống Đoàn Viên lên xe liền ngủ, vẫn luôn ngủ đến giữa trưa.
Xe ngựa dừng lại, Đại Cát đánh thức Tống Đoàn Viên, “Nương, Kỷ công tử tựa hồ muốn ăn cơm!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, đến, nên là nàng đi làm!
Tống Đoàn Viên từ trong xe ngựa khom lưng ra tới, liền thấy Kỷ Trường An ngồi ngay ngắn trên ghế đá ở trong đình hóng gió ven đường, bốn phía không có người, không có nồi chén gáo chậu, nấu cơm như thế nào?
Người Tống gia ra cửa có mang theo bánh bao thịt và màn thầu, lúc này là mùa đông, không dễ bị hư, tuy rằng hơi lạnh và cứng, nhưng ít nhất không đói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, bảo Tống Đại Cát đưa cho nàng một bao lương khô, nàng cầm đi đưa cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cũng không ghét bỏ, tiếp nhận tới cắn một ngụm bánh bao.
Vừa rồi ở trên xe ngựa, Tống Đại Cát đặt bếp lò nấu nước hấp một chút, còn xem như mềm mại, không tính là cứng.
Một người đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Trường An, thế nhưng là Tống Phúc Tin.
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái, nhàn nhạt cười hỏi: “Ba tháng nữa sẽ phải tham gia khoa cử đúng không?”
Tống Phúc Tin gật đầu, hỏi: “Kỷ công tử đã từng tham gia khoa cử sao?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái.
Vấn đề này có chút xấu hổ, giống như ở hiện đại hỏi người ta có thi đậu đại học hay không. Hơn nữa ở cổ đại, tham gia khoa cử là vì làm quan, nếu trúng, Kỷ Trường An cũng sẽ không làm một thương nhân.
Ở cổ đại, địa vị của thương nhân không cao.
Kỷ Trường An cười cười: “Đã từng tham gia!”
Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại, Mộ Vân Điệp đã từng nói qua, lần này người chủ trì khoa cử là Mộ đại nhân ân sư của Kỷ Trường An, nàng thế nhưng quên mất điểm này!
Xem ra Kỷ Trường An cũng đã từng là người đọc sách, có lẽ không trúng cử nhân nên làm thương nhân!
Làm thương nhân tốt, quan trường phức tạp.
Nghe nói Kỷ Trường An đã từng tham gia khoa cử, Tống Phúc Tin liền càng thêm có hứng thú, lại hỏi là lần nào, kết quả ra sao.
Tống Đoàn Viên không nhịn được liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái, nói: “Con mau trở về ăn cơm đi, cơm nước xong còn phải lên đường!”
“Không vội!” Kỷ Trường An cười nói, “Hắn hỏi vậy, làm ta nhớ tới chuyện mười năm trước!”
Kỷ Trường An nói số năm thi khoa cử.
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút hỏi: “Nghe nói năm đó có vị học sinh thiên tài, gọi là Kỷ Trường An, không biết Kỷ công tử có nhận thức không?”
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, còn không phải là cái tên Kỷ Trường An này sao?
Kỷ Trường An cười nói: “Chính là ta, nhưng từ sau lúc kia, ta quen ra ngoài dùng cái tên Kỷ Thập Nhất!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, hóa ra Kỷ Trường An luôn tùy hứng, là vì hắn thích như vậy.
Tống Đoàn Viên vẫn còn đang rối rắm, Tống Phúc Tin lại đột nhiên lập tức đứng dậy, hướng tới Kỷ Trường An cúi đầu chào: “Hóa ra là Kỷ sư huynh, thất kính thất kính!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Kỷ Trường An năm đó rất nổi danh?
“Hàn phu tử đã từng nói qua, mười năm trước, khi phu tử còn chưa có về hưu, làm giám thị, nhìn thấy một tài tử, bất luận là bát cổ văn hay là quan trường văn, tất cả đều hạ bút như có thần, cuối cùng trình bày và phân tích đề còn được điểm tuyệt đối, đây chính là người duy nhất từ khi kiến quốc tới nay đạt được điểm tuyệt đối. Đến bây giờ Hàn phu tử vẫn cầm bài làm kia ra trình bày và phân tích, đưa cho chúng ta đọc để tham khảo.” Tống Phúc Tin nói, đầy mặt sùng bái.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, tuyệt đối? Lợi hại như vậy? Vậy sao lại làm thương nhân?