Tống Phúc Tin lập tức hưng phấn lên, hắn ngoái đầu nhìn lại Tống Đoàn Viên: “Nương, hiện tại Kỷ công tử mời con đi qua, con có thể đi qua không?”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ xua tay, người ta đã chuyên môn dừng xe cho Đại Sơn tới mời, nàng tự nhiên không thể ngăn cản.
Tống Phúc Tin vội vàng sửa sang lại vạt áo một chút, lấy giấy bút còn có luận đề vừa viết, nhấc màn xe lên đi xuống.
Sau khi Tống Phúc Tin xuống xe, xe ngựa rất nhanh liền khởi động, mãi cho đến chạng vạng mới tới khách điếm, Tống Phúc Tin cũng không có trở về.
Tới khách điếm, Tống Đoàn Viên cũng chỉ có thể nấu cơm cho Kỷ Trường An.
Khách điếm có cá, Tống Đoàn Viên nấu canh cá bưng vào cho Kỷ Trường An.
Trong phòng, Kỷ Trường An đang cùng Tống Phúc Tin nói gì đó.
Kỷ Trường An đứng ở cửa sổ bộ dáng thanh cao, y phục nhạt màu, tóc dài, hoàng hôn chiếu vào trên mặt hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn tóc hắn, tựa như chiếu qua sa tanh, một khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ, xương quai xanh trước ngực giống như cánh bướm, theo động tác giơ tay của hắn hơi hơi phồng lên, vỗ cánh sắp bay.
Ngoài cửa sổ, có bông tuyết lưu loát bỗng nhiên từ trên nóc nhà bay xuống, một mảnh tuyết trắng, như màu quần áo của nam nhân.
Tống Phúc Tin ngồi bên cạnh bàn, đầy mặt sùng bái nhìn lên Kỷ Trường An, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn không chớp, tỏa sáng lấp lánh.
Tống Đoàn Viên bưng canh cá tiến vào, nhìn thấy tình hình này hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền từ trong mê trai hồi phục lại tinh thần, nàng đặt canh cá lên bàn, đi đến trước mặt Kỷ Trường An, lướt qua, đóng cửa sổ lại, không nhịn được lải nhải: “Mặc mỏng như vậy còn mở cửa sổ ra, là muốn nhiễm lạnh sinh bệnh sao?”
Tống Đoàn Viên một bên đóng cửa sổ, một bên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, nam nhân này nói đến hưng phấn, mặc như vậy cũng không chê lạnh?
Kỷ Trường An bất đắc dĩ hướng tới Tống Phúc Tin xoè tay: “Ta phải dùng cơm, chúng ta không nói chuyện nữa!”
Tống Phúc Tin có chút tiếc nuối đứng dậy, hướng tới Kỷ Trường An chắp tay: “Quấy rầy Kỷ công tử, hôm nay được nói chuyện cùng Kỷ công tử, thật sự là được lợi rất nhiều!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt vẫy vẫy tay.
Tống Phúc Tin nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, xem như chào hỏi, liền lui đi ra ngoài.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn canh cá một cái, cười tủm tỉm tiến lên, uống một ngụm coi như nhuận yết hầu.
Tống Đoàn Viên lấy tỏi nhuyễn và bánh rán hành từ trong hộp cơm ra.
“Thời gian hơi ngắn, ta chỉ có thể làm những món này, muốn ăn ngon, chờ tới thành Thái Bình ta lại làm cho ngươi ăn!” Tống Đoàn Viên nói.
“Được lắm, vừa lúc ta muốn ở thành Thái Bình một đoạn thời gian!” Kỷ Trường An một bên thỏa mãn uống canh cá, một bên đáp lời.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, nàng chỉ là nói vài lời khách khí, nam nhân này còn tưởng thật? Hắn thật sự muốn ở thành Thái Bình sao?
“Ngươi không phải đi Thiên Thành sao?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Qua năm không quay về sao?”
“Làm ăn mà, nơi nào kiếm được tiền thì ở nơi đó!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Ngày thứ hai, Tống Phúc Tin tiếp tục ở trong xe ngựa Kỷ Trường An, hai người trước kia chưa từng nói chuyện với nhau, phảng phất trong một ngày lại trở thành tri kỷ, có đề tài nói hoài không hết.
Chạng vạng ngày hôm sau, đoàn người tới thành Thái Bình.
Tống Đoàn Viên muốn mang bọn nhỏ đi phủ thành trước, chúc tết Trương phu nhân, sau đó lại đưa Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền đi thư viện.
Kỷ Trường An đưa đoàn người đến trước cửa phủ thành.
Xuống dưới xe ngựa, Tống Đoàn Viên nói với Kỷ Trường An: “Áo khoác còn có vải và trang sức của ngươi, đều ở trên xe ngựa phía sau, nhưng bộ dụng cụ cắt gọt và trống bỏi ta liền nhận lấy!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn lấy, vậy lấy toàn bộ đi, có đồ lấy có đồ đưa trả lại là như thế nào?”