“Là có hơi chút trùng hợp!” Hách Ly Cung cười đến rất là rêu rao, “Vừa trở về liền nhìn thấy các bằng hữu, ta cũng thực vui vẻ!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt gật đầu, dẫn đường ở phía trước.
Kỷ Trường An và Hách Ly Cung đi nhà chính, Tống Đoàn Viên đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
“Hôm nay ta muốn ở lại đây ăn cơm trưa, ai cũng không đuổi ta đi được!” Hách Ly Cung nằm ngửa ở trên ghế thái sư nói.
Kỷ Trường An bất động thanh sắc, chỉ là hỏi: “Vì sao đột nhiên trở lại? Có chuyện gì?”
Hách Ly Cung thu hồi bộ dáng không đứng đắn kia, ngồi thẳng thân mình, đè thấp âm thanh nói: “Lương Vương và Ngọc Côn tựa hồ đang làm một chuyện lớn, sự tình cụ thể ta còn chưa có tra ra được, nhưng ta cảm thấy có quan hệ cùng y thuật.”
Kỷ Trường An ngẩn ra, hỏi: “Có manh mối gì không?”
“Ngọc Côn trong khoảng thời gian này vẫn luôn phái người âm thầm hãm hại Thiên An Các, nhưng bởi vì có Chu Cảnh Thiên ở đó, vài lần đều không có thực hiện được. Hơn nữa Ngọc dược đường của Ngọc Côn gần đây vẫn luôn thu mua dược trên cả nước, tựa hồ có động tác lớn!” Hách Ly Cung nói.
Kỷ Trường An nhíu mày, nghĩ tới sự tình Đàm chưởng quầy muốn hợp tác cùng hắn.
“Nhưng còn chưa có chứng cứ cụ thể!” Hách Ly Cung nói, “Ta thừa dịp Ngự Dược Phòng thu mua dược, đi điều tra một chút!”
Hách Ly Cung lại nhìn Kỷ Trường An hỏi: “Lương Vương bên kia ngươi có tin tức gì không?”
Kỷ Trường An lắc đầu.
“Xem ra chỉ có thể dựa vào chính ta!” Hách Ly Cung thở dài, lại nằm trở lại ghế thái sư, còn bắt chéo chân, “Nhìn thấy bằng hữu cũ tâm tình thật vui sướng!”
Ánh mắt Kỷ Trường An chợt lóe: “Phải không? Ngươi ở Thiên Thành cũng nên nhận thức không ít bằng hữu mới mới đúng!”
Hách Ly Cung thở dài: “Chỉ là đi ngang qua sân khấu, nơi nào có thể thổ lộ tình cảm chứ!”
Kỷ Trường An rũ mắt không nói gì.
“Còn có ngươi, từ trước đến nay không nhúng tay vào sự tình khoa cử, lần này vì sao lại lao lực mời một vị Kim phu tử từ Quốc Tử Giám đến? Nghe nói ngươi vì có thể mời được hắn, đã vận dụng không ít quan hệ, chỉ mỗi tặng lễ đã vượt qua 400 lượng bạc thu được từ tám học sinh đi?” Hách Ly Cung lười biếng hỏi.
Kỷ Trường An vẫn không nói gì.
“Ta đã biết, là ý tứ của Lương Vương có phải hay không? Hắn vẫn muốn mượn sức học sinh?” Hách Ly Cung hỏi.
Kỷ Trường An cười cười, xem như trả lời.
Kim phu tử lên lớp xong, Kỷ Trường An phái người đi mời Kim phu tử tiến đến dùng bữa.
Kim phu tử mang theo Tống Phúc Tin tiến đến, xem ra thập phần tín nhiệm Tống Phúc Tin.
Đừng nhìn Hách Ly Cung ngày thường cà lơ phất phơ, đối với Kim phu tử lại thập phần tôn trọng.
Tống Đoàn Viên làm sáu món ăn, thỏ cay, cá chua ngọt là món chính, còn có nộm ngó sen, khoai tây nghiền.
“Đây là ngọc liễu mà ta mang đến sao?” Hách Ly Cung nếm một ngụm, hơi hơi nhướng mày, “Trước kia chỉ biết cắt miếng ăn sống, không thể tưởng được thế nhưng còn có thể ăn như vậy!”
Ngọc liễu chính là ngó sen, ở cổ đại là cống phẩm ngự thiện, lần này Hách Ly Cung từ Thiên Thành tới, trên xe mang theo một ít ngó sen, bởi vì hôm nay muốn ở Kỷ gia làm khách, giống như bị cắt thịt đưa đến phòng bếp, muốn Tống Đoàn Viên cắt miếng ăn sống, không nghĩ tới Tống Đoàn Viên lại làm thành nộm ngó sen.
“Đây là canh củ sen!” Tống Đoàn Viên bưng lên một chén canh, bên trên có mấy quả táo đỏ, màu sắc trong trẻo, hơi hơi hiện màu trắng, thập phần thanh hương.
“Canh củ sen táo đỏ, có thể bổ huyết bổ khí, cầm máu tái tạo máu, rất tốt cho thân thể!” Tống Đoàn Viên múc cho mỗi người một chén.
Tống Đoàn Viên múc canh, Tống Phúc Tin vội vàng đứng dậy nói: “Nương, để con làm cho!”
Tống Đoàn Viên cười cười, đưa cái muỗng cho Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin múc canh cho mọi người.