Tống Đoàn Viên nhìn ngân phiếu kia, không biết nên cầm hay không!
“Một ngàn lượng mua đứt công thức đậu phụ thối của ngươi, không đắt!” Kỷ Trường An nói, nhét ngân phiếu vào trong tay Tống Đoàn Viên, “Độc nhất vô nhị mua đứt!”
Khóe môi Hách Ly Cung kéo xuống một chút, vẫy vẫy tay, ý bảo Tống Đoàn Viên mau cầm lấy đi.
Tống Đoàn Viên chỉ đành cầm lấy ngân phiếu.
Sau khi Tống Đoàn Viên rời đi, Hách Ly Cung liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Ngươi đối với tiểu sư muội của ta giống như tốt quá mức!”
Kỷ Trường An bất động thanh sắc ngước mắt: “Nơi nào nhìn ra?”
“Ngươi năm tuổi đã dùng khả năng tính toán nhanh chóng làm vương triều Thiên Cơ khiếp sợ, mười tuổi đã có thể độc lập kinh thương, mạch máu kinh tế của vương triều Thiên Cơ có mười nhánh thì hết ba nhánh đã ở trong tay của ngươi, mua bán lỗ vốn ngươi chừng nào đã làm, thế nhưng chịu chi một ngàn lượng bạc mua một công thức nấu ăn?” Hách Ly Cung nhíu mày.
“Ngươi đừng quên, ngân phiếu là của ngươi, không phải của ta!” Kỷ Trường An nhàn nhạt ngước mắt nhìn Hách Ly Cung một cái, “Ngươi ăn nhiều cơm do Tống Đoàn Viên nấu như vậy, coi như là tiền công đi!”
Hách Ly Cung không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Vậy tiền cơm này cũng quá đắt đi!”
Kỷ Trường An mới mặc kệ hắn, hắn hiện tại cảm thấy trong miệng có mùi, hắn cần đi súc miệng.
Tống Đoàn Viên mở ngân phiếu một ngàn lượng ra.
Nửa năm nàng lục tục tích cóp được một ít bạc, có ba bốn trăm lượng, hiện giờ lập tức có một ngàn lượng, trong lòng Tống Đoàn Viên có chút không yên ổn.
Đậu phụ thúi ăn ngon, nhưng sợ là không đáng giá một ngàn lượng bạc đi.
Mà Kỷ Trường An là một thương nhân, sẽ không làm mua bán thâm hụt tiền.
“Nương, đang xem cái gì vậy?” Tống Phúc Tin đi vào tới nói.
Tống Đoàn Viên cười cười: “Không có việc gì, ta đang suy nghĩ thực đơn ngày mai.”
Tống Đoàn Viên bất động thanh sắc cất ngân phiếu đi.
Tống Phúc Tin muốn thi khoa cử, nàng không muốn để Tống Phúc Tin biết quá nhiều sự tình, dễ bị phân tâm.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, sau đó mới phát hiện Tống Phúc Tin hôm nay đã đổi một bộ y phục mới, trên eo còn cột một cái túi gấm, nhìn lên thập phần có tinh thần.
“Chiều nay không phải làm bài thi sao, con mặc như vậy là muốn ra cửa sao?” Tống Đoàn Viên không nhịn được hỏi.
“Không ra khỏi cửa, con chỉ là muốn đi học có tinh thần một chút!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên lên tiếng, nhìn Tống Phúc Tin đi ra cửa.
Chạng vạng tan học, Tống Đoàn Viên đứng ở chỗ hành lang cách đó không xa liếc mắt nhìn một cái, liền thấy các học sinh đều tan học về nhà, mà Tống Phúc Tin lại đứng ở cửa, vẫy tay chào với mỗi một học sinh.
Thu Ngọc Thừa đi đến trước mặt Tống Phúc Tin nói gì đó, Tống Phúc Tin gật gật đầu, hai người đi về phía cửa sau Kỷ gia.
Bên ngoài cửa sau Kỷ gia, các xe ngựa đỗ ở đó chờ học sinh.
Chờ sau khi xe ngựa lục tục rời đi gần hết, Tống Phúc Tin và Thu Ngọc Thừa cũng liền đi ra ngoài.
Lúc này ngoài cửa cũng chỉ còn dư lại một chiếc xe ngựa, đúng là xe ngựa Thu gia.
Rèm cửa nhấc lên, một đôi tay nhỏ trắng như ngọc đỡ rèm cửa, sau đó một gương mặt mỹ lệ liền nghịch ngợm dò xét ra tới, đúng là Thu Mâu Mâu.
Tống Phúc Tin nhìn thấy Thu Mâu Mâu, sắc mặt không nhịn được đỏ lên, theo bản năng sửa sang lại quần áo một chút.
Tống Đoàn Viên nhìn, không nhịn được thở dài.
Xem ra duyên phận tới, sợ là không ngăn được!
“Đang xem cái gì vậy?” Âm thanh Hách Ly Cung đột nhiên vang lên từ phía sau, làm cho Tống Đoàn Viên hoảng sợ.
“Thấy ngươi như là đang làm chuyện gì trái với lương tâm vậy!” Hách Ly Cung cười hì hì nói, ngước mắt nhìn cách đó không xa một cái, “Kia không phải tỷ đệ Thu gia sao?”
Tống Đoàn Viên nhìn hắn một cái: “Ngươi nhận thức?”
“Thời điểm ở Thiên Thành đã gặp qua!” Hách Ly Cung nói, “Thu Kim Hồng hiện giờ thập phần được Hoàng Thượng coi trọng, được phái đến biên cương, bình định hải tặc.”