“Vì sao không thể so?” Kỷ Trường An nhíu mày, “Ngươi và nàng lại là quan hệ gì?”
Hách Ly Cung đắc ý liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Nàng là tiểu sư muội của ta, ta đã từng ở trước mặt cha ta nói qua, ta muốn cưới nàng, sau này ta ngẫm lại, ta cưới nàng cũng không tồi, ít nhất về sau ngày ngày cũng được ăn ngon, hơn nữa y thuật của nàng cao hơn ta, về sau nàng mở y quán ta liền đi du sơn ngoạn thủy, thật tốt!”
Kỷ Trường An nhíu mày, cười lạnh: “Ngươi cũng thật có tiền đồ!”
“Ta luôn luôn không có chí lớn gì, ngươi cũng biết, nếu không phải cha ta một hai phải buộc ta học y, một hai phải tìm đứa bé mà Lam Lẫm sư bá mang đi kia, ta thật hy vọng mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, ăn ngon uống tốt!” Hách Ly Cung lười nhác thả tay xuống.
Kỷ Trường An hừ lạnh: “Vậy Tống Đoàn Viên không thích hợp với ngươi, nàng có một đống con và cháu gái, còn cần ngươi nuôi!”
Hách Ly Cung nhíu mày: “Vì sao lại là ta nuôi bọn họ, không phải bọn họ nuôi ta sao? Ngươi xem, Tống Phúc Tin đọc sách tốt như vậy, rất nhanh chính là cử nhân có thể làm quan, có bổng lộc; Tống gia lão đại mở dược phường, thu vào cũng không tồi, ngay cả Tống Phúc Truyền cả ngày không chăm chỉ đọc sách, gây chuyện thị phi kia cũng……: “
Kỷ Trường An không nghĩ lại nghe nữa, lập tức chạy nhanh đuổi người: “Ăn xong thì đi nhanh đi, muốn đi nơi nào thì đi đi!”
Hách Ly Cung thấy Kỷ Trường An thật sự tức giận, sau đó mới nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi mà, Hách gia ta có y thuật tuyệt thế, chẳng nhẽ lại thật sự để bọn họ nuôi không ta sao?”
Kỷ Trường An tức giận đến không được, vẫn đuổi Hách Ly Cung ra ngoài.
Hách Ly Cung bị đuổi ra ngoài cửa, hắn đột nhiên thực nghiêm túc mà nhìn về phía Kỷ Trường An: “Kỷ Thập Nhất, lời ta nói chính là thật, Tống Đoàn Viên là nữ nhân đầu tiên khiến ta ngẫm đến việc cưới mà không cảm thấy chán ghét!”
Kỷ Trường An trầm giọng hô: “Cút đi!”
Hách Ly Cung lại hỏi: “Sự tình Trình Vương……”
“Chính ngươi tự giải quyết đi!” Phanh một tiếng, Kỷ Trường An đóng cửa phòng lại.
“Ngươi lại không phải là gì của Tống Đoàn Viên, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Hách Ly Cung la lớn, “Sao ngươi biết Tống Đoàn Viên không muốn đi?”
“Đi nơi nào?” Lúc này, âm thanh của Tống Đoàn Viên vang lên ở phía sau Hách Ly Cung.
Hách Ly Cung sửng sốt một chút, quay lại: “Sao ngươi đã trở lại?”
“Ta tới thu dọn chén đũa!” Tống Đoàn Viên nhìn Hách Ly Cung: “Rốt cuộc đi nơi nào?”
Cửa phòng lập tức bị mở ra, sắc mặt Kỷ Trường An không vui nhìn Tống Đoàn Viên: “Đã nói chén đũa không cần ngươi thu thập, Đại Sơn sẽ phái người tới!”
Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An: “Các ngươi có phải có việc gì gạt ta hay không?”
Hách Ly Cung nhìn về phía Kỷ Trường An: “Ta cảm thấy hẳn nên để sư muội tự lựa chọn!”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay.
Trong phòng, Tống Đoàn Viên nghe xong, do dự một chút ngước mắt hỏi: “Cho nên vị quý nhân mà lúc ấy sư phụ bảo ta chuẩn trị chính là Trình Vương?”
Hách Ly Cung gật đầu: “Đúng vậy! Hiện giờ Trình Vương muốn ngươi đi trị chân cho hắn, nếu trị hết chính là vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, ngươi nguyện ý đi chữa bệnh cho Trình Vương không?”
Tống Đoàn Viên trầm ngâm một chút, cúi đầu.
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay, hắn muốn nói, nhưng rồi lại không nói nên lời.
Ai cũng muốn cuộc sống vinh hoa phú quý!
Nếu Tống Đoàn Viên nguyện ý đi, hắn ngăn cản như thế nào?
Kỷ Trường An sâu kín mà thở dài một hơi ở trong lòng.
Có một số việc hắn đã tận lực, nhưng lại thường thường phát triển về phía cục diện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Kỷ Trường An ở trong lòng chắc chắn Tống Đoàn Viên sẽ tiến đến chẩn trị cho Trình Vương.