“Làm tinh tế như vậy……” Kỷ Trường An méo miệng, thật muốn giữ lại tất cả đưa cho Hách Ly Cung cái rổ không, nhưng ngẫm lại Hách lão nhân rốt cuộc cũng là sư phụ của Tống Đoàn Viên, chỉ đành không tình nguyện đưa đi cho Hách Ly Cung.
Hách Ly Cung đã thu thập xong hành lý chuẩn bị rời đi.
“Ngươi thật sự không khuyên nhủ tiểu sư muội sao?” Hách Ly Cung ngước mắt hỏi.
Kỷ Trường An cười lạnh: “Ngươi không phải nói ta và nàng quan hệ không sâu sao, ngươi không khuyên được, ta sao khuyên nổi?”
Hách Ly Cung nhíu mày: “Có lẽ nàng sẽ nghe lời ngươi nói!”
Khóe môi Kỷ Trường An hơi hơi nhếch lên, trong mắt sáng ngời: “Ngươi cho rằng như vậy?”
Hách Ly Cung gật gật đầu: “Đúng!”
Kỷ Trường An thanh thanh cổ họng, “Vậy được rồi, ta sẽ tận lực khuyên nhủ nàng!”
“Thật sao?” Hách Ly Cung không nghĩ tới Kỷ Trường An thật sự sẽ đáp ứng.
“Ta sẽ khuyên nàng ngàn vạn lần không cần đi Thiên Thành!” Kỷ Trường An đắc ý nói.
Hách Ly Cung nhíu mày, đẩy Kỷ Trường An ra, tiếp nhận chiếc rổ kia đặt lên xe, thở phì phì bảo tùy tùng đánh xe ngựa rời đi.
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng Hách Ly Cung rời đi, đắc ý nhướng mày, nghĩ đến lời Hách Ly Cung nói, khóe môi càng không nhịn được mở ra.
Khóa học của Kim phu tử rốt cuộc cũng dậy xong.
Trước khi đi, Kim phu tử gọi Tống Phúc Tin tới trong phòng.
“Ngươi là một nhân tài, ta ở Quốc Tử Giám Thiên Thành chờ ngươi đến!” Kim phu tử nói.
Tống Phúc Tin vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ: “Đa tạ Kim phu tử, Phúc Tin sẽ nhớ kỹ những gì Kim phu tử đã dạy bảo!”
Kim phu tử gật gật đầu: “Khi Kỷ công tử tiến đến mời ta, ta còn không tình nguyện, nhưng không nghĩ tới lại gặp được ngươi, cũng coi như là không uổng công chuyến đi này!”
Tống Phúc Tin vội vàng hành lễ, không nghĩ tới Kim phu tử lại đánh giá hắn cao như thế.
“Tống Phúc Tin, ngươi cần phải vĩnh viễn nhớ kỹ, ngươi phải vì dân, làm một người quan tốt!” Kim phu tử tiến lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tống Phúc Tin lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Tống Phúc Tin đưa Kim phu tử lên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên làm điểm tâm và bò khô mà Kim phu tử thích ăn tặng cho hắn.
“Có bò khô?” Vừa nghe nói có bò khô, Kim phu tử liền vui mừng vô cùng, “Ta đây từ chối thì quá bất kính!”
Tống Đoàn Viên vội vàng đặt một rổ ở trên xe ngựa Kim phu tử.
Kim phu tử tiến vào xe ngựa, xe ngựa đi ra khỏi thành Thái Bình.
Tống phúc Tin nhìn theo xe ngựa của Kim phu tử, trong nội tâm tràn ngập hy vọng và tình cảm mãnh liệt.
Hắn nhất định sẽ đi Quốc Tử Giám, thi đậu Trạng Nguyên, làm một người quan tốt!
“Còn có một tháng nữa sẽ thi rồi, ngươi nhất định phải nỗ lực!” Kỷ Trường An tiến lên nói.
Tống Phúc Tin nhìn Tống Đoàn Viên cách đó không xa một cái, đè thấp âm thanh hỏi Kỷ Trường An: “Kỷ công tử, Kim phu tử nói, lần này phu tử tiến đến, ngài cho phu tử ba ngàn lượng bạc!”
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, cười nói: “Đúng vậy, làm sao? Chẳng lẽ Kim phu tử không đáng giá này sao?”
Tống Phúc Tin lắc đầu: “Không phải không đáng giá, chỉ là Kỷ công tử tựa hồ đã làm một vụ mua bán thâm hụt tiền!”
Một học sinh năm mươi lượng bạc, tám học sinh cũng chỉ thu được 400 lượng, còn phải lo ăn, Kỷ Trường An lỗ ít nhất 2700 lượng bạc, rốt cuộc là vì sao?
Kỷ Trường An cười cười: “Một kỳ tự nhiên là thâm hụt tiền, vậy kỳ thứ hai, thứ ba thì sao?”
Tống Phúc Tin ngẫm lại, cũng đúng, chỉ là ba năm một kỳ, chu kỳ quá dài, làm mua bán như vậy lợi nhuận quá thấp!