Tống Phúc Truyền lại hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Đại Cát một cái.
Tống Đoàn Viên đi tìm Chu Tế Tân cáo từ, thuận tiện nói với hắn sự tình Tống Đại Cát lưu lại.
Tống Phúc Tin nghe thấy Tống Đại Cát có thể lưu lại, trong lòng hắn có chút hối hận, cũng có chút ảo não, nhưng hiện tại nếu đã định ra, cũng không thể sửa miệng, hắn muốn trước khi đi về nói một tiếng với Lục Kiều Ân và Thu Ngọc Thừa.
Tống Phúc Tin đi rồi, chỉ còn dư lại hai người Tống Đại Cát và Tống Phúc Truyền.
“Tỷ, một mình tỷ lưu lại nơi này đệ không yên tâm!” Tống Phúc Truyền không nhịn được nói, “Tỷ theo chúng ta cùng nhau về nhà đi!”
Tống Đại Cát lắc đầu: “Ta không quay về!”
Tống Phúc Truyền nhíu mày: “Tỷ, tỷ không quay về, là thật sự muốn lưu lại học y thuật sao? Tỷ muốn học y thuật, nương cũng có thể dạy tỷ!”
Tống Đại Cát ngẩn ra, tâm tư che giấu bị Tống Phúc Truyền chọc phá, sắc mặt lập tức liền đỏ bừng!
“Cha nuôi vì bảo hộ đệ mà bị thương, ban đêm tỷ giúp cha nuôi ăn, trước đó vài ngày tuy rằng đệ hôn mê, nhưng khi cha nuôi tới bắt mạch cho đệ, tỷ vẫn luôn ở bên cạnh bưng trà đưa nước, đệ đều biết!” Tống Phúc Truyền nói, cố ý nhấn mạnh xưng hô “Cha nuôi”.
Tống Đại Cát cắn cắn môi: “Chu đại phu đối với đệ có ân cứu mạng hai lần, tỷ tự nhiên nên chiếu cố ngài ấy!”
Tống Phúc Truyền thở dài: “Tỷ, tỷ muốn chiếu cố cha nuôi không có quan hệ, nhưng khi cha nuôi ghé vào trước giường đệ ngủ, tỷ lại nhìn chằm chằm cha nuôi như vậy…… Tỷ, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đệ biết tâm tư của tỷ!”
Tống Đại Cát lập tức liền đứng dậy, nàng thẹn quá hóa giận gắt gao nhìn chằm chằm Tống Phúc Truyền: “Tống Phúc Truyền, trước kia tỷ đối với đệ tốt như vậy, lương tâm của đệ đều cho chó ăn rồi phải không? Nếu đệ đã biết tâm tư của tỷ, vì sao còn……”
“Tỷ, tuổi của cha nuôi còn hơn tuổi của nương chúng ta, tỷ như vậy……” Tống Phúc Truyền gấp giọng nói.
Tống Đại Cát cười khổ: “Tuổi lớn lại như thế nào, chỉ cần hắn đối tốt với tỷ là được! Tỷ cũng không yêu cầu cái gì, tỷ chỉ nghĩ cứ như vậy ở bên cạnh hắn, dù làm nha hoàn cho hắn cũng được……”
Tống Phúc Truyền nhíu mày: “Cha nuôi đối với tỷ tốt, chỉ là bởi vì chi nhánh cần nương, nếu không phải tỷ là con gái của nương, cha nuôi sẽ đối tốt với tỷ sao? Cha nuôi đối tốt với tỷ, cũng chỉ là bởi vì tỷ là bậc con cháu, nếu tỷ thực tâm nguyện ý học y, đệ không ngăn cản tỷ, nhưng nếu tâm tư của tỷ bất chính, đệ khuyên tỷ vẫn nên chạy nhanh theo nương về nhà!”
Tống Đại Cát ngơ ngác, hồi lâu cũng không có nói chuyện.
Đúng vậy, chỉ là con cháu, nếu xét theo vai vế của Tống Đoàn Viên, nàng và Chu Tế Tân còn cách nhau hai bối phận, nàng hẳn phải gọi hắn là tổ sư thúc, nếu xét theo vai vế của Tống Phúc Truyền thì……
Tống Đại Cát ngước mắt: “Đệ gọi hắn là cha nuôi, không phải cũng rối loạn bối phận sao? Hắn cũng không có để ý mấy việc này!”
Tống Phúc Truyền không còn lời nào để nói, xưng hô cha nuôi và tình yêu nam nữ có thể giống nhau sao?
Tống Phúc Truyền nghiêm túc nói, “Tâm tư của tỷ như vậy, không thể ở lại bên cạnh cha nuôi!”
Tống Đại Cát cắn môi.
“Nếu tỷ không muốn nương biết tâm tư này của tỷ, tốt nhất tỷ nên tự mình nói với nương là muốn trở về!” Tống Phúc Truyền nói ra không có một tia do dự, “Nếu tỷ muốn gả cho người, vậy hãy tìm một gia đình đáng tin cậy, đệ và nương tuyệt đối sẽ không nhìn tỷ đi theo một lão nam nhân không mấy hiểu rõ như vậy!”
Tống Đại Cát đỏ mặt lên.
Chu Tế Tân nghe nói Tống Đoàn Viên phải đi về, không nhịn được sửng sốt một chút, hỏi: “Cần phải trở về sao?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Trước kia Ngọc dược phường đặt con trai lớn của ta một đơn hàng nhân trung hoàng, con trai lớn của ta chưa từng làm qua, ta không yên tâm, cần trở về nhìn một chút!”