Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, mở ân khoa? Đang êm đẹp, trong triều có chuyện lớn gì hay không, vì sao đột nhiên muốn mở ân khoa?
Dựa theo ký ức kiếp trước, Tống Phúc Tin trúng cử nhân, ba năm sau mới đi Thiên Thành thi đình!
“Là có tin tức như vậy, nhưng còn chưa có xác thực, cho nên dù Tống công tử trở về, cũng cần cho hắn đọc sách, không thể hoang phế!” Lục Kiều Ân nói.
Tống Đoàn Viên vội nói lời cảm tạ.
Lục Kiều Ân cười cười: “Ta có nắm chắc có thể trúng cử nhân, Tống công tử học vấn không tồi, hẳn là cũng sẽ có tên trên bảng, ta hy vọng ở bên trong thi đình lại phân cao thấp cùng hắn!”
Tống Đoàn Viên cười cười, vốn định gọi Tống Phúc Tin đến, nói vài câu với Lục Kiều Ân, ngước mắt lại thấy Tống Phúc Tin tuy rằng nói chuyện cùng Thu Ngọc Thừa, một đôi mắt lại trộm ngắm Thu Mâu Mâu.
Tống Đoàn Viên nói: “Chuyện này ngươi nói cùng Phúc Tin một chút, đương nhiên, ta cũng sẽ giám sát hắn!”
Lục Kiều Ân gật gật đầu, lại đi tìm Tống Phúc Tin nói chuyện.
Tống Đoàn Viên thấy mấy người vẫn luôn nói mãi không xong, cũng liền nói một tiếng xin lỗi cùng phu xe ngựa, nhờ phu xe chờ một chút.
Rốt cuộc, Tống Phúc Tin cũng lưu luyến mà cáo biệt cùng ba người Thu Ngọc Thừa.
Lên xe ngựa, Tống Phúc Tin còn ghé vào bên cửa sổ xe, vẫn luôn hướng tới ba người phất tay.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, kỳ thật chủ yếu là phất tay với Thu Mâu Mâu.
Rốt cuộc, cửa thành càng ngày càng xa, đã không nhìn thấy gì, Tống Phúc Tin sau đó mới thành thật thu đầu vào trong, liễm mắt rũ mi, khóe môi không nhịn được sung sướng mà gợi lên.
“Nương, nương đã nghe Lục Kiều Ân nói chưa, sáu tháng cuối năm khả năng sẽ mở ân khoa, con muốn đi Thiên Thành tham gia thi đình, cũng không biết tiền bạc trong nhà có đủ không?” Tống Phúc Tin ngước mắt hỏi.
Tống Đoàn Viên do dự một chút.
Hiện giờ trong tay nàng có hơn một ngàn lượng bạc, tự nhiên là đủ cho Tống Phúc Tin đi tham gia ân khoa, nhưng…
Tống Đoàn Viên chỉ đành nói: “Sự tình cử nhân còn chưa có kết quả đâu, con trước đừng có gấp, chờ nhìn kỹ hẵng nói! Lại nói Lục Kiều Ân lấy đâu ra tin tức này?”
Tống Phúc Tin nói: “Lục Kiều Ân có thân thích ở Thiên Thành, nói là tin tức từ nội các, con cảm thấy hẳn là sẽ không sai!”
Tống Đoàn Viên hỏi hắn: “Con xác định muốn tiếp tục đi thi? Ta nghĩ nếu có thể trúng Giải Nguyên, nhập sĩ làm quan cũng không tồi, con không phải nói, muốn vì dân làm một người quan tốt sao?”
Tống Phúc Tin ngước mắt hỏi: “Nương, trong nhà gặp phải sự tình gì, tiền bạc không đủ sao?”
Tống Phúc Truyền lập tức tiến lên nói: “Nương, con trước đó dẫn dắt thư đồng chép sách, cũng kiếm được một ít bạc, có ba lượng, con lấy ra cho nhị ca đến Thiên Thành đi thi!”
Tống Đại Cát cũng nói: “Con ở chi nhánh Thiên An Các tuy rằng không có tiền công, nhưng ngẫu nhiên cũng có một ít tiền thưởng của các phu nhân, cũng được mấy trăm văn, tuy rằng ít, nhưng……”
Tống Đoàn Viên xua xua tay: “Cũng không phải sự tình tiền bạc, là ta cảm thấy Thiên Thành quá nhiều người, ta không thích, ta cảm thấy chúng ta ở trấn Thanh Sơn cũng không tồi, nếu có thể làm quan phụ mẫu, Đại Cát mở y quán, đại ca con và Song Hỉ bào chế dược cho con, Phúc Truyền tính toán làm trạng sư, cùng ca ca ở nha môn lui tới cũng quen thuộc, sống những ngày bình đạm chân thật như vậy cũng tốt!”
Như vậy, Tống gia có thể hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh của đời trước, đến lúc đó Tống Đoàn Viên cũng có thể rút lui, sống cuộc đời của chính mình, không cần ngày ngày lo lắng cho mấy đứa con.
“Nương, quan càng lớn, có thể làm được càng nhiều sự tình, liền càng có thể trợ giúp được càng nhiều bá tánh, không phải sao?” Tống Phúc Tin ngước mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên, “Nếu con không có khả năng, không thi đậu cũng liền thôi, nhưng tổng không thể một chút cũng không thử đi?”