Đêm nay, Tống Đoàn Viên gọi Tống Phúc Quý còn có đám người Tống Đại Cát tới, dặn dò một chút, sáng sớm ngày thứ hai, liền mang theo ba người Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân đi Kỷ gia.
Xe ngựa Trình Vương đã sớm chuẩn bị tốt đi ở đằng trước, xe ngựa Tống Đoàn Viên ở sau cùng.
Phu xe ngựa là xa phu trước kia đã đưa Tống Đoàn Viên bọn họ trở về.
“Trịnh đại ca, lại phiền toái ngươi!” Tống Đoàn Viên khách khí nói.
Trịnh xa phu chạy nhanh ôm quyền, “Tống đại phu và hai vị Giải Nguyên lão gia khách khí, các ngài lên xe cứ yên tâm, dọc theo đường đi nhất định sẽ ổn định vững chắc!”
Tống Đoàn Viên nói cảm tạ, mang theo Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân lên xe ngựa.
“Nương, Kỷ công tử ở trong xe ngựa phía trước sao? Không cần đi chào hỏi một cái sao?” Tống Phúc Tin hỏi.
“Kia không phải Kỷ công tử, là khách quý trong nhà Kỷ công tử, chúng ta và khách quý kia cùng nhau đi Thiên Thành trước!” Tống Đoàn Viên nói, có chút do dự có nên nói cho Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân thân phận chân chính của Trình Vương hay không.
Nếu Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân cùng nhau đi theo Trình Vương, về sau cũng sẽ cách Lương Vương xa một ít, ít nhất sẽ không giống kiếp trước, Tống Phúc Tin và Lương Vương cấu kết tạo phản.
Nhưng lần này Trình Vương tiến đến, là trị chân, nếu để Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân biết……
Tống Đoàn Viên cảm thấy, vẫn nên để tới Thiên Thành hẵng nói.
“Thân phận của vị khách quý kia đặc thù, các con cần phải tôn trọng, tận lực không cần tiến lên phía trước, lời không nên nói cũng đừng nói!” Tống Đoàn Viên dặn dò.
Tống Phúc Tin gật gật đầu: “Nương, chúng con đều là cử nhân lão gia, biết nặng nhẹ!”
Tống Đoàn Viên cười cười, cũng liền gật đầu.
Xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi trấn Thanh Sơn, hướng về Thiên Thành.
Đi theo đoàn xe Kỷ gia, dọc theo đường đi, Tống Đoàn Viên không lo ăn không lo uống không lo ở, chỉ lo đi theo là được, mỗi ngày đổi dược một lần cho Trình Vương, đi đến nửa đường, miệng vết thương của Trình Vương liền khép lại đến không sai biệt lắm, đêm khuya tĩnh lặng, Trình Vương liền tập luyện đi lại.
Trình Vương sợ khi chính mình rèn luyện xuất hiện tình huống khẩn cấp kinh động người khác, liền để Tống Đoàn Viên dọc theo đường đi đều ở trong phòng hắn, còn Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân ở một phòng khác.
Sáu bảy ngày sau, Tống Đoàn Viên đi theo Trình Vương tới Thiên Thành.
Trước khi vào thành, thừa dịp lúc dùng bữa, Trình Vương gọi Tống Đoàn Viên tới.
“Con trai ngươi và bằng hữu của hắn đều phải đi Quốc Tử Giám báo danh, vậy ngươi có tính toán gì không?” Trình Vương hỏi.
Tống Đoàn Viên vội vàng gật đầu: “Năm nay mở ân khoa, tháng chín sẽ thi đình, hiện giờ là cuối tháng ba, tính ra còn có hơn tháng, dân phụ lo lắng con trai dân phụ lỗ mãng, vạn nhất ở Thiên Thành gặp phải sự tình gì, cho nên muốn ở lại Thiên Thành thuê một nhà nhìn hắn.”
Trình Vương dừng một chút nói: “Các ngươi có bằng lòng ở trong Trình vương phủ hay không?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, các ngươi, ý tứ của Trình Vương là, nàng có thể cùng Tống Phúc Tin, Lục Kiều Ân ở trong Trình Vương phủ?
“Như vậy tựa hồ thực phiền toái Trình Vương!” Tống Đoàn Viên nói.
“Không phiền toái, chân bổn vương còn cần ngươi!” Trình Vương nói, “Sư phụ ngươi cũng ở trong vương phủ, ngươi vừa lúc cùng hắn ôn chuyện, không có việc gì thì luận bàn y thuật một chút!”
Tống Đoàn Viên vừa nghe nói có thể nhìn thấy Hách lão nhân, trong lòng tự nhiên vui mừng, lại nói, nàng cũng hy vọng Tống Phúc Tin có thể hoàn toàn trở thành người của Trình Vương, cách Lương Vương bên kia càng xa càng tốt!
“Vậy phiền toái Trình Vương!” Tống Đoàn Viên nói.
Trình Vương thấy Tống Đoàn Viên chịu đáp ứng, trong lòng tự nhiên vui mừng, lập tức ra lệnh cho đoàn xe chạy nhanh vào thành, tiến đến phủ Trình Vương.
Trước phủ Trình Vương, Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân xuống xe ngựa, vừa nhấc đầu nhìn thấy tấm bảng thiếp vàng kia, lập tức sửng sốt.