“Ta nhớ rõ ngươi nói thân thích của ngươi làm quan ở Thiên Thành, ngươi không đi tìm hắn sao?” Tống Đoàn Viên hỏi Lục Kiều Ân.
Hiện giờ trong triều phe phái đông đảo, kiếp trước Lục Kiều Ân là phụ tá đắc lực của Trình Vương, không biết kiếp này có thể thay đổi hay không.
“Đó là cữu cữu ta, ta và hắn quan hệ cũng không thân cận, xác thực mà nói, là có thù oán!” Lục Kiều Ân biết băn khoăn trong lòng Tống Đoàn Viên, hắn thấp giọng nói, “Hắn nhậm chức ở Binh Bộ, là một vị quan ngũ phẩm, hắn thuộc phe phái nào không quan hệ với ta, ta chỉ biết, ta vẫn luôn thực ngưỡng mộ Trình Vương, muốn đi theo Trình Vương, hiện giờ đúng là cơ hội!”
Tống Đoàn Viên thật không có nghĩ đến Lục Kiều Ân thập phần dứt khoát như vậy, cũng liền gật gật đầu nói, “Ngươi đừng có trách ta hỏi quá nhiều, chúng ta tới Thiên Thành, vẫn nên cẩn thận một ít!”
Lục Kiều Ân gật đầu: “Tống đại phu, ta biết, ta một đường đi theo ngài tiến đến, được ngài chiếu cố, nếu ta làm ra sự tình gì, liền sẽ ảnh hưởng đến Tống gia, ảnh hưởng đến Trình Vương, ta đều hiểu!”
Tống Đoàn Viên cũng liền gật gật đầu, hiện giờ cũng yên tâm, để hai người trở về phòng thu thập một chút, nếu được, nhìn xem ngày mai có thể đến Quốc Tử Giám báo danh hay không.
Hai người chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên vừa muốn tính toán thu thập hành lý một chút, hạ nhân đưa Tống Đoàn Viên đến đây liền tới truyền tin, nói là Thục phi nương nương muốn gặp Tống Đoàn Viên.
Thục phi? Tống Đoàn Viên hoảng sợ, Thục phi lại là vị nào?
Hạ nhân thấy Tống Đoàn Viên đầy mặt nghi hoặc, hắn vội nói: “Thục phi nương nương chính là mẫu thân của Trình Vương gia chúng ta, trước kia Thục phi nương nương đi theo Trình Vương gia chúng ta ở đất của phiên vương, sau này Trình Vương chúng ta trở về Thiên Thành, Thục phi nương nương cũng trở lại theo, nhưng không có tiến cung, mà là ở trong phủ Trình vương.”
Tống Đoàn Viên sau đó mới phản ứng lại đây, chạy nhanh thu thập một chút, đi theo hạ nhân kia.
Thục phi nương nương ở trong một tiểu viện hẻo lánh, tiến vào tiểu viện liền nhìn thấy một mảnh luống rau đã được san bằng, bên trong trồng hành lá xanh biếc, cây cải dầu, rau chân vịt, rau hẹ, còn có cà tím, cà chua đỏ, bên cạnh còn có một mảnh ruộng nước, mặt trên có lá sen, tựa hồ là trồng ngó sen.
“Ngươi trước chờ một lát, ta đi bẩm báo cho ngươi!” Hạ nhân kia nói.
Tống Đoàn Viên vội vàng đáp lời, đứng ở bên cạnh đất trồng rau, một lát liền nghe thấy bên trong đất có tiếng tất tất tác tác, nàng không nhịn được đi lên trước, thấy một phụ nhân mặc áo xám ngồi xổm, tầm hơn bốn mươi sắp 50 tuổi, tuy rằng mơ hồ có thể thấy được mỹ mạo khi còn trẻ, lại đầy mặt tang thương, trên đầu bịt một cái khăn, đang nhổ cỏ trong luống cây cải dầu.
Nghe được tiếng bước chân, phụ nhân kia liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, hỏi: “Ngươi mau tới nhìn xem đây là sâu gì?”
Tống Đoàn Viên cho rằng phụ nhân coi nàng như công nhân mới tới, do dự một chút vẫn tiến lên.
Trên lá cây cải dầu có một tầng sâu trắng rậm rạp.
“Loại sâu gì ta không biết, nhưng ta biết dùng loại dược nào sẽ diệt được chúng!” Tống Đoàn Viên nói, “Dùng dây lôi công đun xong để nguội, làm bình phun thuốc đơn giản, phun là được, bảo đảm ba ngày sẽ hết sâu, nhưng sau một trận mưa, hoàn toàn cọ rửa sạch phiến lá mới có thể hái ăn!”
Phụ nhân kia gật gật đầu: “Vậy chiếu ngươi nói làm đi!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Được, ta kê dược cho ngài!”
Lúc này hạ nhân kia vội vã ra tới, nhìn thấy phụ nhân áo xám kia, liền chạy nhanh tiến lên: “Thục phi nương nương, hóa ra nương nương ở chỗ này, vị này chính là nương tử Tống gia!”
Thục phi? Tống Đoàn Viên không nghĩ tới phụ nhân đầy mặt tang thương này thế nhưng chính là đương kim Thục phi nương nương!