Tống Đoàn Viên vội vàng cười nói: “Đúng vậy, con trai muốn tới tham gia thi đình, ta cũng liền đi theo tới, đã quấy rầy nương nương và Vương gia!”
Hai người đang nói chuyện, bà tử kia cầm tay nải của Tống Đoàn Viên tới.
Tống Đoàn Viên mở ra, bên trong có mấy vại lá trà nàng đã làm, tự mình pha cho Thục phi nếm thử.
Thục phi uống một ngụm trà đắng, cảm thấy thập phần đắng, mày nhăn đến gắt gao, nhưng một lúc sau lại có một tia ngọt lành, nàng ngước mắt cười nói: “Trà này cũng giống như nhân sinh, hưởng qua đắng, mới có thể quý trọng ngọt hiện tại!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Thục phi nương nương cao kiến!”
Sau khi Tống Đoàn Viên rời đi, Thục phi gọi Trình Vương tới.
“Mẫu thân, đã gặp qua Tống đại phu?” Trình Vương hỏi trước.
Thục phi gật gật đầu: “Vị Tống đại phu này cũng không phải là người thường, con nên đối xử tốt với nàng!”
Trình Vương sửng sốt, hỏi: “Y thuật của nàng không tồi, nhưng ngoại trừ thương ở chân, nàng còn có thể giúp bổn vương cái gì?”
Thục phi lắc đầu: “Bổn cung ở trong cung gặp qua rất nhiều người, ở bên ngoài cung cũng gặp qua rất nhiều người, nhưng lại trước nay chưa từng gặp qua người như nàng, đại trí giả ngu, thời điểm nên hiển lộ thì hiển lộ, lại giấu nội tâm chân chính đi, tóm lại người này, bao gồm đứa con của nàng, con nên trọng dụng, đối với con nhất định có tác dụng cực lớn!”
Trình Vương gật gật đầu: “Hài nhi đã biết!”
Thục phi vươn tay tới, cầm tay Trình Vương, “Từ lúc chúng ta bị đuổi ra khỏi cung, cho tới bây giờ, mỗi một bước đều không dễ dàng, người hữu dụng nhất định phải lưu lại, tỷ như Kỷ Thập Nhất, Hách thần y còn có nương tử Tống gia này!”
Trình Vương đáp ứng.
Trình Vương từ trong phòng Thục phi đi ra, nghĩ nghĩ, phân phó hạ nhân, “Tống gia bên kia hãy cho người chiếu cố nhiều một chút, có yêu cầu gì hãy tận lực thỏa mãn!”
Hạ nhân chạy nhanh đáp lời.
Lúc này, Trịnh xa phu của Kỷ gia tới tòa nhà Kỷ gia ở Thiên Thành.
“Công tử chưa trở về!” Quản gia nói, hỏi Trịnh xa phu, “Có chuyện gì thế?”
Trịnh xa phu do dự một chút, lúc ấy hắn vâng mệnh đưa người Tống gia trở về trấn Thanh Sơn, Kỷ Trường An đã nói với hắn, muốn hắn chặt chẽ chú ý hướng đi của Tống gia, hiện giờ Tống gia đều đến ở trong Trình vương phủ , hắn cảm thấy chuyện này thập phần nghiêm trọng, cho nên muốn tiến đến thông tri cho Kỷ Trường An, lại không có nghĩ đến Kỷ Trường An căn bản là không trở về.
Trịnh xa phu chỉ đành ở lại Kỷ gia trước, chờ Kỷ Trường An trở về.
Nói đến Kỷ Trường An, hắn đuổi theo số dược kia đến thành Thái Bình, rồi lại không được gì.
Đàm chưởng quầy cũng không ở trong thành Thái Bình, không biết đã áp giải dược đi nơi nào.
Kỷ Trường An có chút sốt ruột, lúc này lại nhận được tin tức, nói là Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Tin đi theo xe ngựa Trình Vương đến Thiên Thành.
“Đi Thiên Thành?” Kỷ Trường An sửng sốt.
“Đúng vậy, nói là năm nay Hoàng Thượng mở ân khoa, Tống Phúc Tin hẳn là đi thi ân khoa!” Đại Sơn nói.
Kỷ Trường An nhíu mày, thi ân khoa cũng liền thôi, vì sao lại đi cùng Trình Vương?
“Đi thôi, chúng ta đến Thiên Thành!” Kỷ Trường An nói.
Đại Sơn sửng sốt, hỏi: “Không điều tra tung tích số dược kia nữa sao?”
“Hiện tại thực xác định người và dược liệu đã không ở thành Thái Bình, một khi đã như vậy, không bằng trở về Thiên Thành nhìn xem Ngọc Côn này rốt cuộc muốn chơi cái gì!” Kỷ Trường An nói.
Đại Sơn thở dài, công tử nhà hắn xác định không phải chạy theo người Tống gia chứ?