Tống Đoàn Viên nhận ngân lượng, lại liếc mắt nhìn Thu Trác Thị một cái, “Bạc đã thu, ta liền đưa Phật đưa đến tây, mau đỡ mẫu thân ngươi vào trong phòng đi, ta kê cho nàng phương thuốc cuối cùng!”
Thu Kim Hồng làm bộ muốn đánh Thu Mâu Mâu, đã làm cho Thu Mâu Mâu bị sợ, nàng cắn môi, sau đó mới phát giác chính mình đã hành động theo tình cảm.
Trước kia, nàng ở trong nhà chính là một người con gái ngoan ngoãn, lời mẫu thân và phụ thân chính là thánh chỉ, một chút cũng không dám cãi lời, nhưng mắt thấy mẫu thân bị ức hiếp thành như vậy, nàng lần này thật sự không nhịn được.
Sớm biết như vậy, một nhà ba người các nàng liền ở lại Thái Bình không trở về, cuộc sống bên kia tuy rằng khổ, nhưng ít nhất tâm tình cũng thoải mái.
Tống Đoàn Viên cũng là xem ở trên mặt mũi của Thu Mâu Mâu mới giúp Thu Trác Thị, kê dược cho Thu Trác Thị xong cũng tính toán rời khỏi Thu phủ.
Thu Mâu Mâu nhìn Tống Đoàn Viên, trong lòng có ủy khuất lại không cách nào kể ra.
“Sinh hoạt trong nhà cao cửa rộng vốn là như thế, dựa vào sự sủng ái của nam nhân, nếu nam nhân không sủng ái, vậy sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết!” Tống Đoàn Viên nói.
Thu Mâu Mâu yên lặng rơi lệ, nàng thấp giọng nói: “Tống đại Nương, ta thật hâm mộ ngài, ngài có thể dựa vào chính mình khởi động toàn bộ Tống gia!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta trước kia cũng dựa vào nam nhân để sống, chỉ sau khi nam nhân chết mới biết được ai cũng không đáng tin cậy, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình!”
Thu Mâu Mâu gật gật đầu: “Cảm ơn Tống đại nương đã cổ vũ, ta hiểu, ta sẽ dựa vào chính mình bảo hộ nương ta!"
Tống Đoàn Viên cười cười, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hiện giờ ta đi về trước!”
Thu Mâu Mâu tự mình đưa Tống Đoàn Viên đi ra ngoài, ở chỗ rẽ, Thu Mâu Mâu đột nhiên nói: “Tống đại Nương, ta có thể ôm ngài một cái không?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, ôm nàng?
Thu Mâu Mâu gật gật đầu: “Hiện giờ Tống đại nương là người ta bội phục nhất, tín nhiệm nhất!”
“Bà là người ta hận nhất trên đời này!” Không biết vì sao, trong đầu Tống Đoàn Viên đột nhiên vang lên những lời kiếp trước Thu Mâu Mâu nói với Tống Đoàn Viên sau khi hòa li, nàng sửng sốt một chút, không nhịn được thở dài một hơi.
Nàng ở trước mặt nhị con dâu kiếp trước, có phải cũng coi như đã tẩy trắng thành công hay không?
Tống Đoàn Viên vươn đôi tay tới.
Thu Mâu Mâu tiến lên, ôm lấy Tống Đoàn Viên.
Hồi lâu sau, Thu Mâu Mâu buông Tống Đoàn Viên ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy về Thu phủ.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười cười, rời khỏi Thu phủ.
Tống Đoàn Viên đi trên đường, nhìn người đến người đi, không nhịn được liền so sánh ký ức kiếp trước và hiện tại một chút.
Phảng phất đều có chút tương phản.
Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu lưỡng tình tương duyệt, Kỷ Trường An biết võ công, Thu Trác Thị trước mắt không có đấu thắng Thu di nương, còn có quan hệ giữa nàng và hai cô con dâu Vương Ngọc Lan, Thu Mâu Mâu, cũng tương phản!
Tống Đoàn Viên trố mắt một chút, không biết với nhiều sự tình tương phản như vậy, vận mệnh Tống gia có thể thay đổi, sẽ đi hướng phương khác hay không?
Giờ phút này, ở trong một con hẻm nhỏ cách Tống Đoàn Viên không xa, một đạo sĩ áo xám nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, thấp thấp niệm một câu đạo hào, xoay người rời đi.
Giờ phút này, Trình Vương phủ có hai người tiến đến, một người là lão nhân hơn 60 tuổi, lưng đeo cung tiễn, một người khác thoạt nhìn trẻ tuổi, như là người nhà quê, ở trước cửa Trình Vương phủ gọi.
“Ai đó?” Bảo vệ cửa của Trình Vương phủ tiến đến, nhìn hai người hỏi.
“Xin hỏi Hách thần y có phải ở nơi này hay không? Chúng ta là tới tìm Hách thần y, ngài nói thần tiễn lão Thất tới tìm hắn, hắn nhất định sẽ gặp chúng ta!” Nhị Cột nói.
Nhị Nhân sửng sốt một chút, nhìn Nhị Cột: “Ông nội, ông còn có ngoại hiệu sao?”
Nhị Cột không trả lời, chỉ nhét một thỏi bạc cho bảo vệ cửa: “Làm phiền tiểu ca nhất định thông báo!”