Trình Vương thấy hắn nói năng tự nhiên, ánh mắt khác hẳn, cũng không như là người làm xằng làm bậy, cũng liền cho người đi hỏi bảo vệ cửa.
Bảo vệ cửa tiến đến nói, đích xác ban ngày có hai người tới tìm Hách thần y, Trình Vương liền cho người đi thông báo với Hách thần y.
Rất nhanh, bảo vệ cửa tiến đến truyền tin, nói là Hách thần y mời vị tự xưng là Thất ca này tiến đến.
Trình Vương thấy Hách thần y thật là nhận thức người này, cũng liền cho người mang Nhị Cột đi.
Ở trong phòng, Nhị Cột gặp được Hách lão nhân.
“Ngươi làm sao vậy?” Nhị Cột vừa thấy bộ dáng Hách lão nhân liền hoảng sợ.
Mấy năm nay, Nhị Cột tuy rằng vẫn luôn không có xuất hiện, nhưng hắn biết sự tồn tại của Hách lão nhân, dù sao cũng là thần y tiếng tăm lừng lẫy trấn Thanh Sơn bên kia.
Hắn không nghĩ tới, chỉ chưa đến một năm không thấy, Hách thần y phảng phất như đã già đi mười tuổi , tóc đều bạc hết, người cũng gầy ốm, trước mắt còn đen một vòng.
“Không cẩn thận trúng độc của kẻ gian!” Hách lão nhân nhàn nhạt nói, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Nhị Cột, “Ngươi có biết ta tìm các ngươi bao nhiêu năm không?”
Nhị Cột trầm mi mắt: “Ta biết, kỳ thật ta vẫn luôn ở trấn Thanh Sơn!”
Hách lão nhân sửng sốt, hắn lại liếc mắt đánh giá Nhị Cột một cái, không nhịn được cười khổ: “Cũng đúng, ngươi biến hóa rất lớn, nếu không phải ngươi đứng ở trước mặt ta, ta ở trên đường cái nhìn một cái, có lẽ sẽ xem nhẹ……”
Nhị Cột sờ sờ mặt chính mình, 20 năm, hắn từ thần tiễn tướng quân phong lưu tiêu sái, thành một thợ săn lôi thôi trên núi, chỉ vì không để cho người ta tra được thân phận của hắn, bảo vệ tốt bí mật kia.
Hách lão nhân lập tức kích động lên, tiến đến nắm lấy ống tay áo Nhị Cột, thấp giọng hỏi: “Đứa bé kia đâu? Lam Lẫm đâu? Có phải ở cùng ngươi hay không?”
Hách lão nhân hỏi xong, lại hỏi: “Chủ thượng đâu?”
Nhị Cột không có trả lời, chỉ liếc mắt nhìn căn phòng này một cái, hỏi: “Ngươi trả lời ta trước, vì sao ngươi trở thành khách quý của Trình Vương phủ?”
Hách lão nhân gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt Nhị Cột, nói: “Ta vẫn luôn không có tìm được các ngươi, ta cần phải mượn dùng lực lượng của hoàng tộc Thiên Cơ mở rộng phạm vi tìm kiếm! Hơn nữa ngươi vẫn luôn trốn tránh ta, chỉ bằng một mình ta muốn phục Thanh như thế nào, ta chỉ có thể mượn dùng lực lượng của hoàng tộc thiên cơ!”
“Phục Thanh?” Nhị Cột sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, chẳng lẽ đây không phải nguyện vọng của Lam Lẫm và chủ thượng sao?” Hách lão nhân hỏi.
Nhị Cột trầm mặc.
Lam Lẫm mang theo đứa bé kia, sở dĩ chạy trốn tới Tống gia thôn, chính là vì mai danh ẩn tích, để nàng thành thật kiên định sống cả đời.
Nhị Cột là bởi vì nhìn thấy tín vật kia bị lấy ra, nên trong lòng hắn hoảng loạn.
Người năm đó, đã không còn dư lại mấy người, hắn muốn tìm người để thương lượng, cũng sợ Nhị Nhân không gánh vác dậy nổi gánh nặng bảo hộ đứa bé kia, cho nên mới tìm đến Hách lão nhân.
Khôi phục Thanh quốc, là vấn đề hắn chưa từng nghĩ tới.
Nhị Cột lại nhìn căn phòng này một cái, bên ngoài tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng nơi này bài trí lại thập phần quý báu, chỉ mỗi bộ trà cụ trên bàn, bức họa trên tường kia đã giá trị liên thành.
Nhị Cột đột nhiên cảm thấy chính mình tiến đến tìm Hách lão nhân có chút xúc động, trước khi thăm dò được Hách lão nhân có phải thật sự đầu nhập vào Thiên Cơ hay không, hắn không thể nói hành tung của đứa bé kia cho Hách lão nhân!