Vương Ngọc Lan vẫn đang sững sờ, đứa nhỏ vẫn luôn khóc, nàng cũng mặc kệ.
Tống Phúc Quý tiến vào, hơi hơi nhíu mày, vốn định phát giận, nhưng ngẫm lại lời nói của Tống Đoàn Viên chỉ đành chịu đựng.
“Nương nói, coi như cho ta hiếu thuận cho nhạc mẫu, ngươi đừng để ý!” Tống Phúc Quý nói, thấy đứa nhỏ khóc không ngừng, liền vươn bàn tay to tới, có chút không biết làm sao mà đẩy đẩy đứa nhỏ kia, “Đây là sao, vẫn luôn khóc, ngươi chạy nhanh nhìn một cái đi!”
Vương Ngọc Lan nghe Tống Phúc Quý nói xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nàng không quên được ngày thành thân, vì ba lượng bạc tiền lễ hỏi, Tống Đoàn Viên giằng co với nương nàng.
Vì ba lượng bạc kia, nàng ở Tống gia nhận hết ức hiếp cũng không dám nói nửa câu, cho dù là đứa con gái thứ hai của chính mình bị bán đi.
Hiện giờ nương nàng cầm đi nhiều bột và thịt như vậy, còn có áo bông mới làm, nếu là trước kia, Tống Đoàn Viên đã sớm mang theo hai con trai giết đến Vương gia thôn.
Còn nói cái gì hiếu thuận nhạc mẫu…… Ở trong mắt Tống Đoàn Viên, nàng và Vương gia chưa bao giờ là thông gia, mà là kẻ thù!
Hơn nữa Tống Đoàn Viên làm việc, mỗi lần đều là cho miếng táo ngọt sau lại đánh người một gậy.
Hiện giờ Tống Đoàn Viên đối tốt với nàng như vậy, khoan dung với Vương gia như vậy……
Vương Ngọc Lan lúc đầu còn cảm thấy những lời của Vương Lý Thị khoa trương một chút, hiện tại lại chậm rãi bắt đầu tin.
Vương Ngọc Lan ngẩng đầu lên nhìn Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý lớn lên mày rậm mắt to, tuy rằng không đẹp bằng lão nhị Tống gia, nhưng cũng tuấn tú lịch sự.
Vương Ngọc Lan kỳ thật từ rất sớm đã thích Tống Phúc Quý, cho nên có thể gả cho Tống Phúc Quý nàng thực thỏa mãn.
Nhưng lại không có nghĩ đến, sau khi thành thân nàng lại phải sống không bằng chết.
Tống Phúc Quý mấy ngày nay không đánh nàng, ban đầu nàng còn cảm thấy có chút hy vọng, hiện giờ trong lòng lại thật lạnh.
Nói không chừng đây là âm mưu của Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý, dỗ dành nàng cho tốt, nuôi cho béo để bán cho man di phương bắc.
Vương Ngọc Lan tiến lên một tay ôm lấy đứa nhỏ, đẩy Tống Phúc Quý ra.
Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân, Vương Ngọc Lan phản kháng Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, có chút phẫn nộ, nhưng nghĩ nghĩ những lời Tống Đoàn Viên đã dặn, hắn vẫn kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Nương đều đã nói không quan trọng, từ bỏ mấy đồ kia, ngươi còn phát giận cái gì?”
Vương Ngọc Lan không nói lời nào, chỉ ôm đứa nhỏ đưa lưng về phía Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý ngồi trong chốc lát, nghe được Tống Song Hỉ gọi hắn đi ăn cơm, hắn sau đó mới nói: “Ta đi trước ăn cơm, hôm nay quá mệt không so đo cùng ngươi. Lát nữa sẽ bảo Tiếu Tiếu đưa cơm vào cho ngươi.”
Vương Ngọc Lan vẫn không nói chuyện, nghe tiếng cửa phòng đóng lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Trên bàn cơm, Tống Đoàn Viên hỏi tình huống Vương Ngọc Lan.
“Nàng ta hỏi gì cũng không nói, chỉ có khóc, cũng không biết tại sao!” Tống Phúc Quý làm việc một ngày đói gần chết, ăn mì sợi ào ào.
Tống Đoàn Viên lại hỏi Tống Tiếu Tiếu tình huống hôm nay Vương Lý Thị tới.
Tống Tiếu Tiếu mới học nói được vài câu, cũng không học được trọng điểm, chỉ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Vương Vạn Hào cướp bánh rán của nàng.
Tống Đoàn Viên cũng mệt mỏi một ngày, hơn nữa cổ chân bị đau, cũng thật sự không rảnh lo, ăn chút cơm canh liền vào nhà nằm nghỉ.
Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền hai người rửa dược liệu, bận việc hơn phân nửa đêm mới đi ngủ.
Hôm sau, Tống Đoàn Viên dậy sớm, nhìn vào trong buồng một chút, thấy Vương Ngọc Lan đang cho đứa nhỏ bú sữa, nàng cho rằng hai người đã hòa hảo, cũng yên tâm, mang theo ba người con đi bào chế dược liệu, đang bận rộn, liền nghe thấy có người kêu gọi ở cửa.
Tống Đoàn Viên đứng dậy liếc mắt nhìn một cái, liền thấy là hai người mặc áo khoác da thú, ánh mắt sắc bén âm ngoan, tóc tai rối loạn, trên trán có buộc khăn, thoạt nhìn cách ăn mặc không giống người Tống gia thôn.