Chương 491: Cùng thích người bạch đầu giai lão (1/2)
Tống Đoàn Viên căn cứ thể chất Thiên Linh Lung kê phương thuốc, không nhịn được dặn dò nàng, “Quận chúa mỗi ngày đun kỹ, nếu thuận lợi, cuối tháng sẽ có nguyệt sự, đến lúc đó tới đây dân phụ lại điều trị cho quận chúa!”
Thiên Linh Lung gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ước chừng bao lâu thì bệnh của ta có thể điều trị khỏi?”
“Cái này còn phải xem tình huống khôi phục của quận chúa, nếu cuối tháng này nguyệt sự có thể thuận lợi tới, vậy làm ít công to, nếu không tới, vậy phiền toái!” Tống Đoàn Viên nói.
Đây là bệnh nội tiết, nếu ở hiện đại, kiểm tra công năng kích thích tố sinh dục và trạng thái tuyến giáp, có số liệu sẽ dễ phán đoán hơn một ít, hiện giờ cổ đại không có điều kiện, Tống Đoàn Viên chỉ có thể dựa theo khí huyết không đủ để trị liệu, kê đều là dược bổ khí bổ huyết, nếu tới cuối tháng dược không có công hiệu, Tống Đoàn Viên sẽ phải suy xét các loại bệnh nội tiết đặc dị, tỷ như hội chứng đa nang buồng trứng, thậm chí nhọt ở tuyến yên, mấy loại bệnh này liền khá phiền toái.
Thiên Linh Lung do dự một chút, ngước mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên, “Ta nghe hoàng bá nương nói ngươi y thuật cao minh, ngay cả chân của hoàng huynh cũng có thể chữa khỏi, bệnh của ta khẳng định có thể trị tốt!”
Tống Đoàn Viên cười cười: “Dân phụ sẽ tận lực!”
Thiên Linh Lung gật gật đầu: “Trước kia, ta không để bụng, nhưng hiện giờ ta có người mình thích, muốn cùng hắn bạch đầu giai lão, tự nhiên là con cái song toàn mới tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Có người thích? Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, ngước mắt nhìn Thiên Linh Lung, đang muốn hỏi thêm, Thục phi nương nương đã cho người bưng tổ yến tiến đến.
“Đây là huyết yến tốt nhất, bổn cung bảo phòng bếp hầm cho hai người các ngươi uống!” Thục phi cười nói, “Đừng nhìn Tống đại phu đã có con trai trúng cử nhân, nhưng thoạt nhìn thật sự trẻ tuổi, nhìn cũng tương đương như Linh Lung, hai người các ngươi ở bên nhau, hẳn là có chung đề tài.”
Thiên Linh Lung cười nói: “Vừa rồi chúng ta đã nói thật sự thuận lợi, Tống đại phu đã kê dược cho ta!”
Thục phi gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, nếu ngươi có thể gả cho người mình thích, sống cuộc đời hạnh phúc, nương ngươi ở dưới suối vàng có biết cũng vui mừng!”
Thiên Linh Lung thẹn thùng cười cười, nhấp huyết yến.
Thục phi cũng bảo Tống Đoàn Viên nếm thử một chút.
Tống Đoàn Viên cũng không có tâm tư cự tuyệt, bưng huyết yến lên uống một hơi cạn sạch, ân, khá ngon!
Thục phi nương nương nhìn, không nhịn được cười nói: “Tống đại phu thật là hào sảng!”
Tống Đoàn Viên ngại ngùng cười cười: “Tâm tình tốt, ăn gì cũng ngon.”
Thiên Linh Lung ngước mắt, một bộ dáng thực hâm mộ.
Thục phi nói chuyện với Thiên Linh Lung, Tống Đoàn Viên liền chuẩn bị trở lại y quán bốc thuốc cho Thiên Linh Lung.
Bà tử bên người Thiên Linh Lung đuổi tới, đưa cho Tống Đoàn Viên một túi tiền, “Tống đại phu, phiền toái ngài!”
Tống Đoàn Viên ước lượng túi tiền kia, khoảng mấy chục lượng bạc, rốt cuộc cũng là quận chúa, ra tay thật rộng rãi.
“Không cần khách khí!” Tống Đoàn Viên đưa bạc cho bà tử kia, thấp giọng nói, “Mặt mũi của Thục phi nương nương ta vẫn phải cho, ngươi yên tâm, ta sẽ nhìn bệnh thật cẩn thận cho quận chúa các ngươi!”
Bà tử kia vẫn nhét bạc vào trong tay Tống Đoàn Viên, “Tiền khám bệnh có thể không cần, nhưng dược liệu vẫn phải dùng bạc!”
Tống Đoàn Viên thấy nàng kiên trì, ở trong Trình vương phủ đẩy tới đẩy lui cũng không tốt, vì thế chỉ đành nhận lấy.
Cầm bạc, Tống Đoàn Viên đi ra ngoài, trong lòng nói không rõ là tư vị gì.
Tới Thiên Thành này, quý nhân ra tay đều thập phần rộng rãi, ngẫm lại lúc ấy bán phương thuốc cho Bình Thản đường với giá một lượng bạc, Tống Đoàn Viên thật sự cảm thấy mệt lớn.
Ai kêu nàng khi đó mới đến không hiểu giá thị trường!
Lại nói người nhà quê, một năm thu vào đều không đến một lượng bạc, lúc ấy, Tống Đoàn Viên cảm thấy giá cả một lượng bạc một phương thuốc đã không tồi, ít nhất có thể lập tức làm Tống gia hết khốn khó.