Chương 493: Thế tục cũng là không dung (1/2)
Kỳ thật Mộ Tư Lí không có nhược điểm thực chất, chỉ là sự tình thi đình kế tiếp khả năng sẽ chịu chút ảnh hưởng.
Mỗi năm, sau khi thi đình chấm dứt, tam giáp được chọn, theo lý mà nói đều là học sinh của người phụ trách thi đình, về sau ở trong triều, tự nhiên sẽ buộc thành một sợi dây thừng, cho nên Mộ Tư Lí chuyện này, nhìn là việc nhỏ, lại quan hệ đến tam giáp năm nay.
Mộ Tư Lí tuy rằng không có công khai đứng về phía vị Vương gia nào, hắn là tâm phúc của Hoàng Thượng, nhưng gần đây nghe nói Phàn quý vô cùng thường xuyên triệu kiến Mộ Vân Điệp tiến cung.
Lương Vương và Trình Vương còn chưa có định ra chính phi, tâm tư của Phàn quý phi và Thục phi là giống nhau.
Mộ Vân Điệp không xuất hiện, đây đúng là việc Kỷ Trường An muốn nhìn đến, cho nên ở trên chuyện Mộ Tư Lí, hắn chưa từng có nhúng tay nhiều, chỉ là thuận theo phát triển.
Hiện giờ sự tình lên men, mắt thấy Mộ Tư Lí khó giữ được vị trí người chủ trì thi đình, Mộ Vân Điệp liền cầu tới chỗ Kỷ Trường An.
Nhưng Kỷ Trường An kỳ quái chính là, Mộ Vân Điệp vì sao không đi cầu Phàn quý phi?
Có lẽ lúc này Phàn quý phi còn đang chờ nàng!
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ ngay cả Mộ Tư Lí cũng nhìn ra được, Lương Vương đã dần dần thất sủng.
Ở ngay lúc này, Mộ Tư Lí còn không nghĩ từ bỏ tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với hắn, hắn không thể tùy tiện đứng về phía vị Vương gia nào.
Cho nên tới xin giúp đỡ Kỷ Trường An, là lựa chọn tốt nhất.
Kỷ Trường An phân phó Đại Sơn: “Nói cho Mộ tiểu thư, ta đã biết, ân sư sẽ không có việc gì!”
Đại Sơn chạy nhanh gật đầu.
Đại Sơn tiến đến, truyền lời của Kỷ Trường An.
Mộ Vân Điệp nghe xong lời này, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, nhưng lại thập phần khó chịu.
Nàng đã cầu tới cửa, nhưng Kỷ Trường An cũng không chịu thấy mặt nàng một chút.
Mộ Vân Điệp thập phần cô đơn liếc nhìn phòng sách cách đó không xa một cái.
Muốn thấy mặt nam nhân kia một lần, sao lại khó như vậy?
Mộ Vân Điệp ra ngoài Kỷ phủ, vừa lúc nghênh diện đụng phải Tống Đoàn Viên mới từ Phủ Trình Vương trở về.
Tống Đoàn Viên là ngồi xe ngựa Phủ Trình Vương trở về, Thục phi nương nương còn đưa cho Tống Đoàn Viên một ít dưa ngó sen, bà tử chờ khi Tống Đoàn Viên xuống xe, tự mình cầm theo đưa cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nói lời cảm tạ.
Mộ Vân Điệp nhìn thấy vậy, chua xót trong lòng lập tức liền nổi lên.
Nàng thật sự không nên đấu cùng một người đã làm bà nội, nhưng vì sao nữ nhân này tổng luôn xuất hiện ở bên cạnh Kỷ Trường An?
Tống Đoàn Viên vui mừng cầm theo dưa ngó sen đang định vào phủ, trong lòng nàng đã tính toán xong, đêm nay làm món nộm rau trộn ngó sen, lại làm món gạo nếp ngó sen, một ngó sen hai món ăn.
“Tống đại nương!” Mộ Vân Điệp nhàn nhạt gọi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sau đó mới ngước mắt, thấy Mộ Vân Điệp.
“Mộ tiểu thư!” Tống Đoàn Viên cười nhẹ chào hỏi.
Mộ Vân Điệp nhìn sọt đồ ăn của Tống Đoàn Viên: “Đây là đồ ăn cho Kỷ ca ca sao?”
Tống Đoàn Viên cười gật gật đầu.
Mộ Vân Điệp tiến lên, vươn ngón tay tới, sờ sờ củ sen kia.
Củ sen vừa mới đào lên, Thục phi nương nương sai người rửa sạch, trắng như tuyết, thập phần đẹp.
Mộ Vân Điệp vuốt ngó sen, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt Tống Đoàn Viên.
Nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Đoàn Viên, đến bây giờ, Tống Đoàn Viên biến hóa không chỉ là một ít.
Xiêm y cẩm tú, trên búi tóc cắm cây trâm, thân hình gầy đi, mặt mày càng thêm mỹ lệ, hoàn toàn không giống trước kia.
Phảng phất thay đổi thành một người khác.
Nói Tống Đoàn Viên chỉ là một bà tử nấu cơm của Kỷ gia, đâu có ai tin tưởng.
Hơn nữa, vừa rồi chính là xe ngựa của Phủ Trình Vương, Mộ Vân Điệp có nhận thức!