Kỷ Trường An gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Hách Ly Cung do dự một chút, lập tức liền hiểu.
“Được, ta biết làm như thế nào!” Hách Ly Cung nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn về phía Tống Đoàn Viên đang châm cứu cho Hách lão nhân, có lẽ hắn cũng nên nói cho nàng một chút sự tình thích hợp, bằng không nàng sẽ rất nguy hiểm.
Kỷ Trường An ở ngoài cửa chờ Tống Đoàn Viên đi ra ngoài.
“Ta có lời muốn nói với ngươi!” Kỷ Trường An ý bảo Tống Đoàn Viên theo hắn đi phòng sách.
Trong phòng sách, thần sắc Kỷ Trường An ngưng trọng.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn, chưa từng thấy hắn nghiêm túc như thế bao giờ.
“Có phải sự tình sư phụ ta hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An gật gật đầu: “Độc của sư phụ ngươi không đơn giản!”
“Ta biết!” Tống Đoàn Viên gật đầu, “Độc tố cây thầu dầu không phải bất luận kẻ nào cũng có thể tinh luyện ra được, tuy rằng kỹ thuật không phải thực thành thục, nhưng độc tố cây thầu dầu là đứng đầu trong mười đại độc trên thế giới, người thường không biết!”
Cây thầu dầu ở nông thôn không tính là hiếm lạ, người nhà quê biết nó có độc tính nhẹ, không cho con trẻ tiếp xúc sử dụng, nhưng lại rất ít người biết cây thầu dầu sau khi trải qua tinh luyện, độc tố sẽ lợi hại như vậy.
Độc này ngay cả hai người Hách lão nhân và Chu Cảnh Thiên liên hợp lại cũng không giải được, có thể thấy là người hạ độc đích xác không bình thường.
“Là người của Lương Vương?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An gật đầu, lại lắc đầu: “Sợ là càng phức tạp hơn, rốt cuộc trước mắt, thủ hạ có khả năng của Lương Vương chỉ có Ngọc Côn, mà Ngọc Côn là đồ đệ của Chu trưởng quán, kỹ thuật dùng độc của hắn không lợi hại hơn Chu Cảnh Thiên nhiều như vậy, cho nên rất có khả năng, Lương Vương còn có cây cờ ngầm!”
“Cờ ngầm?” Tống Đoàn Viên nhíu mày, “Hơn nữa rất có thể không phải người vương triều Thiên Cơ!”
Kỷ Trường An gật gật đầu: “Ta cũng phỏng đoán như vậy.”
Tống Đoàn Viên đột nhiên ngước mắt hỏi: “Ngươi đã đi qua Xu quốc bao giờ chưa? Xu quốc là quốc gia như thế nào? Ta nghe nói vu y bên kia rất nổi danh?”
Kỷ Trường An nói: “Mấy năm trước ta đã từng đi qua Xu quốc, quốc gia kia hoang vắng, thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng ở bên kia đã xảy ra một việc, đến bây giờ ta nhớ tới vẫn không rét mà run.”
Tống Đoàn Viên sửng sốt hỏi: “Sự tình gì?”
“Bên kia hàng năm ẩm ướt, rừng cây dày đặc, còn có một loại sương mù màu trắng, hút vào sẽ làm đầu người bị mơ hồ, thậm chí sinh ra ảo giác. Một năm kia, ta vào nhầm một rừng cây, liền sinh ra ảo giác, thiếu chút nữa thất thủ giết chết Đại Sơn!”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay, chuyện này hắn vẫn luôn không dám nhớ lại.
Hắn chưa từng mất khống chế như thế, nhưng ở trong rừng cây kia, hắn thấy được dục vọng nguyên thủy nhất trong đáy lòng hắn, cũng thấy được nội tâm hắn vẫn luôn không muốn đối mặt, thù nhà hận quốc còn có người yêu thích, hắn cho rằng hắn đã buông xuống, nhưng rừng cây kia, sương mù kia, lại phóng đại dục vọng đến vô hạn, nếu không phải hắn cuối cùng tỉnh táo lại, Đại Sơn đã chết!
“Kia có thể là chướng khí, trúng độc chướng khí!” Tống Đoàn Viên nói, “Ở trong rừng cây, trải qua năm tháng lâu dài thay đổi, cây mới không ngừng nảy mầm trưởng thành, mà cây già không ngừng chết, khô héo, già trẻ luân phiên, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, tầng tầng lá rụng trên mặt đất càng ngày càng dày, mà lá cây ở dưới hoàn cảnh cực nóng và ướt át như vậy chậm rãi hư thối, do đó sinh ra khí độc, đây là chướng khí, còn có một ít thi thể động vật hư thối cũng có thể sinh ra chướng khí.”
Kỷ Trường An nghe Tống Đoàn Viên giải thích xong, khúc mắc mấy năm thế nhưng lỏng ra một ít, “Như vậy, người bình thường đi vào đều sẽ trúng độc có phải hay không?”