Tống Đoàn Viên do dự một chút, rốt cuộc cũng đáp ứng đi xem.
Tống Đoàn Viên bảo Lưu chưởng quầy chuẩn bị xe ngựa.
Lưu chưởng quầy thập phần không tình nguyện, nhưng thấy Tống Đoàn Viên một lòng muốn đi, chỉ đành đi đóng xe ngựa.
Lưu chưởng quầy đánh xe, Điền Thất chạy vội theo, Tống Đoàn Viên ngồi xe, ba người ra khỏi thành.
Vừa ra thành, Lưu chưởng quầy càng không tình nguyện, hắn dừng xe lại không chịu đi tiếp.
“Chủ nhân, chúng ta mau trở về đi thôi!” Lưu chưởng quầy nói, “Người này lai lịch không rõ, hơn nữa hắn bị bệnh hủi, chúng ta đi theo đi thật sự là quá nguy hiểm!”
“Ở ngay bên trong kia rồi!” Điền Thất chỉ vào núi rừng phía trước hô.
Tống Đoàn Viên cũng hơi hơi do dự một chút.
Nếu thật sự có nguy hiểm, nàng chỉ mang theo Lưu chưởng quầy, hai người……
Điền Thất thấy Tống Đoàn Viên do dự, lập tức lại quỳ xuống: “Tống đại phu nếu ngài không chịu tiến đến, vậy xin ngài ở chỗ này chờ một đoạn thời gian, ta đi vào mang con ta ra!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Điền Thất dặn dò Tống Đoàn Viên nhất định phải chờ hắn, nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Lưu chưởng quầy thập phần sốt ruột, thấy sắc trời sắp đen.
Tống Đoàn Viên lại an tĩnh mà ngồi trên xe, nàng nhìn rừng cây kia, hơi hơi nhíu mày.
Nếu khám gấp, chậm trễ cứu trị……
Kỷ Trường An từ phủ Trình Vương trở về, trải qua y quán Bình An, nghĩ nghĩ, liền đi vào.
Kỷ Trường An cảm thấy bộ dáng nữ nhân nhìn bệnh cho người ta rất đẹp, cực kỳ giống khi nàng còn nhỏ.
Kỷ Trường An đi vào, một vị đại phu ngồi công đường liền đi lên đón.
Tống Đoàn Viên gọi Kỷ Trường An là nhị chủ nhân, người y quán Bình An đều biết.
Đại phu kia tiến lên hỏi: “Nhị chủ nhân, ngài tới tìm chủ nhân sao? Nàng cùng Lưu chưởng quầy đi khám bệnh tại nhà rồi!”
Kỷ Trường An nhìn trước cửa y quán có thể giăng lưới bắt chim hỏi: “Đi đến nơi nào khám bệnh tại nhà? Hơn nữa sao y quán lại quạnh quẽ như vậy?”
Đại phu kia thở dài nói: “Nhị chủ nhân, ngài vẫn nên khuyên nhủ chủ nhân đi, nàng một hai phải cứu trị cho người bệnh hủi kia, hiện tại đừng nói là người bệnh, ngay cả cửa hàng phụ cận đều không muốn bán hàng cho chúng ta, thấy người y quán Bình An chúng ta giống như là nhìn thấy quỷ! Hôm nay chủ nhân đến khám bệnh tại nhà, cũng là vì người bệnh hủi kia, nước thuốc còn chưa có ngâm xong đã chạy, lại đột nhiên quay về, cầu xin chủ nhân đi cứu con của hắn, chủ nhân cũng không biết sâu cạn, liền mang theo Lưu chưởng quầy đi, đã đi ra ngoài nửa ngày, còn chưa có trở về!”
Kỷ Trường An nhíu mày, người bệnh hủi kia?
Kỷ Trường An hỏi: “Ngươi có biết bọn họ đi về phương hướng nào không?”
Đại phu kia chỉ chỉ, “Hình như là đi phía nam thành!”
Kỷ Trường An nghĩ nghĩ, dân cư nam thành dày đặc, nếu người nọ bị bệnh hủi, nhất định sẽ không ở trong thành, rất có khả năng đã ra khỏi thành!
Kỷ Trường An vội vàng sai Đại Sơn đánh xe đi ra ngoại thành phía nam.
Lúc này bên ngoài thành phía nam, sắc trời càng ngày càng tối sầm, nhưng vẫn không thấy Điền Thất kia đâu.
“Chủ nhân, chúng ta vẫn nên trở về đi!” Lưu chưởng quầy lại lần nữa nói.
Tống Đoàn Viên vừa định nói chờ một chút, liền nghe thấy trong rừng cây truyền ra tiếng khóc của một nữ nhân.
Lưu chưởng quầy chạy nhanh nắm chặt roi đánh xe ngựa trong tay, nhìn về phía rừng cây kia.
Từ trong rừng cây một nữ nhân chạy ra, trên người mặc xiêm y trông như giẻ lau giống Điền Thất, điên điên khùng khùng, vừa chạy vừa khóc, trong lòng ngực nàng ôm một đứa trẻ.
“Nương tử!” Điền Thất đuổi ở phía sau.
“Đại phu, đại phu ở nơi nào, mau tới cứu con ta!” Nữ nhân kia chạy ra, giống như là ruồi nhặng không đầu, vừa nhấc mắt thấy Tống Đoàn Viên, liền vọt lại đây.
Tống Đoàn Viên vừa mới xuống xe ngựa, phụ nhân kia liền lao tới.