Nhị Nhân lẩm bẩm nửa ngày, không thấy Nhị Cột đáp lại, trong lòng hắn cả kinh, nhanh chóng tiến lên, liền thấy Nhị Cột lẳng lặng nằm trên giường, đã sớm không còn hô hấp.
Nhị Nhân trố mắt nửa ngày, oa một tiếng liền khóc, hắn đẩy Nhị Cột nửa ngày, như thế nào cũng đẩy không tỉnh, hắn vừa lăn vừa bò đi tìm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên đang ngủ, liền nghe thấy Nhị Nhân hô hô gõ cửa.
Tống Đoàn Viên khoác kiện áo ngoài ra tới, thấy Nhị Nhân nước mũi nước mắt lem nhem, trong lòng liền có dự cảm bất ổn, nàng chạy nhanh đi theo Nhị Nhân.
Khi Tống Đoàn Viên đến, thân thể Nhị Cột đã cứng.
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, đem khăn màu trắng che mặt cho Nhị Cột.
Nhị Nhân lập tức liền tê liệt ngã xuống mặt đất, sau đó mới tiếp nhận sự thật này.
Vốn dĩ muốn cho Nhị Cột và Nhị Nhân tạm thời ở lại Kỷ gia, lại không có nghĩ đến Nhị Cột thế nhưng chết ở Kỷ gia, ngay khi Tống Đoàn Viên khó xử nên làm sao bây giờ, Kỷ Trường An đã sai quản gia bắt đầu an bài hậu sự cho Nhị Cột.
“Hắn và ngươi cũng coi như là thân thích, đưa tang từ Kỷ phủ ta cũng không có vấn đề gì, chỉ là Nhị Nhân muốn an táng ông nội hắn ở địa phương nào?” Kỷ Trường An hỏi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, nàng cũng không biết.
Người bình thường chú ý lá rụng về cội, Nhị Cột có phải muốn trở về Tống gia thôn hay không?
Tống Đoàn Viên đi hỏi Nhị Nhân, Nhị Nhân sau đó mới nói: “Ông nội của con muốn trở về, an táng ở trên núi, trước kia ông đã nói với con, muốn được an táng bên cạnh mộ tướng quân!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, an bài Nhị Nhân vận chuyển quan tài Nhị Cột trở về.
Kỷ Trường An lập tức đi an bài.
Chờ quan tài Nhị Cột được vận chuyển lên xe ngựa, Nhị Nhân đi đến trước mặt Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên, dập đầu thùng thùng.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An lại đạm nhiên, hỏi: “Ngươi muốn cần xin điều gì?”
“Tống đại nương, Kỷ công tử, chờ ta đưa ông nội trở về xong, ta sẽ quay lại đây, ta muốn ở lại Kỷ gia, làm gì cũng được, Kỷ công tử và Tống đại nương nhìn an bài là được!” Nhị Nhân nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, Nhị Nhân muốn ở lại Thiên Thành? Nàng còn tưởng rằng Nhị Nhân muốn trở về!
Tống Đoàn Viên còn chưa có nghĩ xong, Nhị Nhân lại ngẩng đầu lên nói: “Dù sao chờ Phúc Tin thi đậu Trạng Nguyên, Phúc Quý và Tống Đại Cát cũng sẽ đến Thiên Thành!”
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười rộ lên, Nhị Nhân cũng không phải có ký ức của kiếp trước, sao có thể khẳng định Tống Phúc Tin thi trúng Trạng Nguyên như vậy?
Kỷ Trường An gật đầu: “Được!”
Nhị Nhân nhận được hứa hẹn, lập tức cao hứng, chạy nhanh lên xe ngựa, vận chuyển linh cữu Nhị Cột về quê.
Tống Đoàn Viên nhìn xe ngựa đi càng ngày càng xa, trong lòng thế nhưng nói không rõ tư vị.
Nhị Cột liền chết như vậy?
Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên, nhàn nhạt nói: “Người luôn sẽ có lúc phải chết, đây là đường về.”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, đúng vậy, người đều có thể chết, nàng có thể sống đến bây giờ đã là trời cao rủ lòng thương, vậy cần mỗi ngày phải vui vui vẻ vẻ.
Chỉ là sự tình Hách lão nhân……
Tống Đoàn Viên đang muốn hỏi Kỷ Trường An về sự tình Hách lão nhân, liền thấy Thiên Linh Lung mang theo bà tử từ trên xe ngựa đi xuống.
Tống Đoàn Viên tự động câm miệng, xoay người đi đến y quán.
Nàng vẫn nên đi vội sự nghiệp thôi, tiểu thịt tươi không có phần của nàng!