Thiên Linh Lung nhàn nhạt cười cười: “Mộ tiểu thư nói gì vậy, chẳng lẽ là đã nghe nói gì sao? Mộ tiểu thư cũng là người của đại gia tộc, không cần nghe lời đồn linh tinh!”
Mộ Vân Điệp cười nói: “Hóa ra là không có chuyện này sao? Ta đã nói mà, trong lòng Kỷ ca ca có người kia, sao sẽ đột nhiên muốn cưới quận chúa!"
Thiên Linh Lung sửng sốt, hỏi: “Ngươi nói trong lòng Thập Nhất đã có người?”
Mộ Vân Điệp giả bộ lo lắng, nhìn thoáng qua xung quang, đè thấp âm thanh nói: “Người ở đây lắm miệng, ta cũng không nói nhiều, nếu quận chúa muốn biết, ngày thường có thể quan sát nhiều một chút, bởi vì trong lòng Kỷ ca ca có một người mà thế tục bất dung, trong lòng huynh ấy kỳ thật rất khổ!”
Mộ Vân Điệp giả bộ rất thiện giải nhân ý. Ngọc Linh Lung nắm chặt ngón tay, thấp giọng nói: “Mộ tiểu thư, ngươi có thể đã lầm, ta không rõ ngươi rốt cuộc có ý gì!”
Mộ Vân Điệp cười cười, không chịu nói thêm nữa, mang theo bà tử xoay người rời đi.
Thiên Linh Lung nhìn bóng dáng Mộ Vân Điệp, không nhịn được vô thố mà cắn cắn môi.
Nàng ngày ấy nghe Tống Đoàn Viên nói xong, vừa mới nhặt lên được một chút tin tưởng, hiện giờ lại bị Mộ Vân Điệp đả kích đến không còn sót lại chút gì.
Kỷ Thập Nhất không chịu cưới nàng, rốt cuộc là bởi vì sợ nàng chịu ủy khuất hay là bởi vì trong lòng thật sự có người khác?
Vì thế tục bất dung, chẳng lẽ là……
Thiên Linh Lung nhớ tới ngày ấy, nàng nhấc màn che lên, nhìn thấy một màn Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An đến gần như vậy ở bên trong xe, trong lòng nàng không nhịn được căng thẳng.
Dù có hạt cát bay vào mắt, hai người tựa hồ cũng quá mức thân cận đi, huống chi trong xe ngựa, nơi nào có hạt cát thổi tới?
Thiên Linh Lung không còn có tâm tư tham gia đại hội thơ từ, mang theo bà tử vội vã rời đi.
Nghe nói Thiên Linh Lung nửa đường đã rời đi, Mộ Vân Điệp không nhịn được cười lạnh lên.
Hạt giống hoài nghi đã chôn xuống, tổng hội sẽ nảy mầm, Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên rốt cuộc là quan hệ gì, từ hôm nay trở đi, có người sẽ tò mò giống nàng, cho nên luôn có một ngày, các nàng sẽ bắt được nhược điểm của hai người kia.
Kỷ Trường An ra cửa mấy ngày, Tống Đoàn Viên cũng không cần làm cơm, ngày ngày canh giữ ở y quán, chậm rãi khách hàng liền đông lên.
Thiên Linh Lung đã nhiều ngày đều đi y quán, không có việc gì liền tới tìm Tống Đoàn Viên nói chuyện phiếm, tổng hội cố ý vô tình hỏi về ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của Kỷ Trường An.
Trong lòng Tống Đoàn Viên tưởng thúc đẩy Thiên Linh Lung và Kỷ Trường An, cũng liền đem hết tất cả những thứ biết đến đều nói cho Thiên Linh Lung, qua mấy ngày, đề phòng trong lòng Thiên Linh Lung thế nhưng chậm rãi tiêu trừ.
Hôm nay, Thiên Linh Lung từ y quán ra tới lên xe ngựa, một bộ dáng như suy tư gì.
“Quận chúa, làm sao vậy?” Bà tử hỏi.
“Ta nghe Mộ Vân Điệp nói xong, hoài nghi quan hệ giữa Tống đại phu và Thập Nhất, nhưng mấy ngày nay ta thấy nàng đối với ta biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm, tựa hồ cũng không có phòng bị gì, ngươi nói ta có thể tin hay không?”
Bà tử vội nói: “Nói thật, chuyện này nói ra dù sao lão nô cũng không tin. Tống đại phu này tuổi đã lớn, đều đã là người làm bà nội, Kỷ công tử sao có thể coi trọng nàng được! Lão nô cảm thấy, Mộ Vân Điệp phía trước gắt gao nắm lấy Kỷ công tử không bỏ, hiện giờ bị cự tuyệt, lại chạy đến trước mặt quận chúa nói những lời này, không chừng là muốn nhân cơ hội châm ngòi để quận chúa làm ầm ĩ, khiến Kỷ công tử chán ghét quận chúa!”