Tống Đoàn Viên nhíu mày, Mông Sáu đã sớm đoán được ôn dịch lần này?
Lần trước Kỷ Trường An sai Thẩm Lận mang theo Vương Vạn Lâm đi bắt Mông Sáu, sau đó nàng đã hỏi lại vài lần, Kỷ Trường An luôn trả lời hàm hồ, cũng không biết Mông Sáu rốt cuộc ở nơi nào.
Mấy ngày nay, không thấy Kỷ Trường An, chẳng lẽ chuyện này có quan hệ cùng thiên hành độc?
“Ngươi có biết nhà Thôi lão đầu kia ở nơi nào không?” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi người nọ.
Người nọ chạy nhanh gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên mang theo hòm thuốc, cùng Lưu chưởng quầy tính toán đi đến Thôi gia.
Lưu chưởng quầy có chút do dự, nhưng vẫn đáp lời.
Người kia tên gọi là Trương Tam, là người bán thịt ở phụ cận, thường xuyên ở gần Thôi lão đầu bán đồ ăn, nhiều năm như vậy cũng coi như là có tình cảm, nhưng khi thật sự tới gần nhà Thôi lão đầu, lại không dám đi vào.
“Nghe nói bệnh này có lây!” Trương Tam nói, “Là căn nhà tranh ở ngay phía trước kia, đằng sau chính là đất trồng rau nhà hắn, các ngươi trực tiếp đi là được!” Tống Đoàn Viên gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu chưởng quầy.
Lưu chưởng quầy khẽ cắn môi, tiến lên tiếp nhận hòm thuốc của Tống Đoàn Viên, “Chúng ta đi thôi!”
Tống Đoàn Viên vừa lòng gật đầu.
Làm chưởng quầy của nàng, Lưu chưởng quầy còn phải học tập rất nhiều, rốt cuộc nàng và Chu trưởng quán không giống nhau.
Hai người đi về phía căn nhà tranh kia.
Cửa nhà tranh, một nam tử tầm 30 tuổi đang ngồi ủ rũ cụp đuôi, sắc mặt nóng đến đỏ bừng, vừa thấy người ở cách đó không xa đi tới, hắn sửng sốt, chạy nhanh đứng dậy hỏi: “Các ngươi là……”
Tống Đoàn Viên vội nói: “Chúng ta là đại phu ở y quán Bình An, nghe nói phụ thân ngươi bị bệnh, nghĩ đến nhìn xem phụ thân ngươi!”
Thôi Đại sửng sốt một chút nói: “Nhưng…… nhưng nhà ta không có tiền thanh toán tiền khám bệnh!”
“Không cần tiền khám bệnh!” Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Lưu chưởng quầy một cái, Lưu chưởng quầy chỉ đành nhận mệnh nói, “Chúng ta chữa bệnh làm từ thiện!”
Thôi Đại chạy nhanh đáp lời, mời Tống Đoàn Viên đi vào.
Trước khi đi vào, Tống Đoàn Viên liền mặc tốt y phục phòng hộ, đeo khẩu trang và găng tay, Lưu chưởng quầy cũng như vậy.
Tống Đoàn Viên mang theo Lưu chưởng quầy đi vào.
Trong phòng thập phần oi bức, phòng cỏ tranh thấp bé, tuy rằng mở cửa sổ ra, nhưng bởi vì bị mặt trời chiếu vào, bên trong oi bức lợi hại.
Một lão nhân 60 tuổi nằm trên giường, người gầy như que củi, bực bội bất an, trên đầu còn cột đai lưng thấm máu, vừa thấy Tống Đoàn Viên và Lưu chưởng quầy tiến vào, liền vươn tay tới che trên người mình.
Trên người đã bị cào đến chồng chất vết thương.
“Đại phu, ngài mau nhìn một cái, cha ta rốt cuộc bị làm sao vậy?” Thôi Đại chạy nhanh hô, muốn tiến lên ngăn Thôi lão đầu đang phiền loạn.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nhìn bệnh trạng, thật là thiên hành độc.
“Thôi lão, ngươi trước nhịn một chút, ta giúp ngươi kiểm tra một chút!” Tống Đoàn Viên tiến lên, ra hiệu cho Lưu chưởng quầy đè tay Thôi lão đầu, đừng để hắn lộn xộn.
Lưu chưởng quầy nhanh chóng đè lại tay Thôi lão đầu.
Tống Đoàn Viên tiến lên kiểm tra.
Bựa lưỡi người bệnh đỏ, đôi mắt cũng đỏ, nội hỏa công tâm, thân thể nóng.
Tống Đoàn Viên mới chỉ biết loại bệnh thiên hành độc này qua sách, hiện giờ người bệnh này khô nóng, âm hư, đàm nóng, hình thành ứ nhiệt.
Tống Đoàn Viên lấy hòm thuốc tới, cầm mấy vị dược đưa cho Lưu chưởng quầy.
Lưu chưởng quầy lập tức bảo Thôi Đại mang theo thuốc đi sắc.
“Trong phòng này quá nóng, vẫn nên chuyển người bệnh đến dưới bóng cây cho mát mẻ!” Tống Đoàn Viên nói.
Thôi Đại chạy nhanh đáp lời.
Thôi Đại tìm một chiếc xe đẩy tới, Thôi Đại và Lưu chưởng quầy nâng lão nhân lên xe, đẩy đến dưới bóng cây.
Đun dược xong, Thôi Đại hầu hạ lão nhân uống dược.