Tống Đoàn Viên tiến lên, lại bị Kỷ Trường An ngăn cản.
Muốn đi chẩn trị Thôi lão đầu, liền phải trải qua vòng vây của thôn dân, Kỷ Trường An sợ thôn dân lại thương tổn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên hướng tới Kỷ Trường An lắc đầu, muốn hắn yên tâm.
Tống Đoàn Viên chậm rãi đi tới chỗ Thôi Đại.
Thôn dân do dự một chút, chậm rãi tản ra hai bên, cuối cùng thế nhưng nhường ra một con đường nhỏ.
Tống Đoàn Viên tiến lên, đi tới trước mặt Thôi Đại.
Trên mặt trên người Thôi Đại tất cả đều là vết thương, trong lòng ngực hắn, Thôi lão đầu bị kinh hách, bệnh tim phát tác, hô hấp khó khăn, môi phát tím.
“Tất cả đều tránh ra, tránh ra để lưu thông không khí!” Tống Đoàn Viên một bên kêu, một bên sai Thôi Đại đặt Thôi lão đầu ở trên mặt đất, chắp tay trước ngực đè ở trước ngực Thôi lão đầu, ấn trái tim cho hắn.
Một chút một chút, hô hấp của Thôi lão đầu chậm rãi khôi phục bình thường.
“Thật sự sống lại!” Có người thấp giọng nói.
Thôi Đại lập tức khẩn trương lên, đứng dậy, che ở trước Tống Đoàn Viên và Thôi lão la lớn: “Các ngươi sợ bệnh, các ngươi nhìn ta xem, ta vẫn luôn hầu hạ cha ta, là Tống đại phu dậy ta biện pháp dự phòng, ta không có bị mắc bệnh này, các ngươi liền sợ hãi như vậy?”
Thôi Đại nói xong, lại nhìn chằm chằm một nam nhân lớn tuổi trong đó hô: “Tam đại gia, chúng ta dù sao cũng là thân thích, ngươi liền nhẫn tâm như vậy, muốn đánh chết cha ta?”
Nam nhân kia hơi sửng sốt, trên mặt có chút không nhịn được, thấp giọng nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng Thôi Đại, ai cũng không muốn chết, cha ngươi bị ôn dịch, là người gặp qua người chết, chúng ta cũng không có cách nào khác!”
Lúc này cũng có người bắt đầu phụ họa: “Đúng vậy, bị bệnh này sẽ bực bội đến muốn nổi điên không nói, ngươi nhìn trên người cha ngươi xem, từng miếng thịt đã bắt đầu hư thối, người như vậy sao lưu ở trong thôn chúng ta được?”
Thôi lão đầu nằm trên mặt đất, bệnh hủi trên người đích xác đã bắt đầu hiển hiện ra, thịt rơi đầy đất thập phần dọa người.
Mọi người trong thôn vừa mới bình phục cảm xúc, sau khi nhìn thấy tình huống của Thôi lão đầu lại chậm rãi bắt đầu kích động lên.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, bất động thanh sắc bắt đầu tới gần Tống Đoàn Viên, muốn bảo hộ Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên trầm giọng hô: “Mọi người nghe ta nói, ta có biện pháp dự phòng, bằng không Thôi Đại đã sớm bị nhiễm bệnh!”
Mọi người lại nhìn thoáng qua lẫn nhau.
“Không thể nghe nàng, nếu nàng có thể trị khỏi, Thôi lão đầu đã sớm khỏe lên, còn có thể thối rữa thành như vậy sao?” Lúc này, trong đám đông có người mặt khỉ la lớn.
Các thôn dân lại kích động lên, mồm năm miệng mười, có do dự, có nôn nóng, trong khoảng thời gian ngắn thập phần hỗn loạn.
Người mặt khỉ thừa dịp hỗn loạn, lén lút múa may lưỡi hái tới Thôi lão đầu.
Tống Đoàn Viên tiến lên, một chân đá qua.
Trong nháy mắt khi Tống Đoàn Viên tiến lên, Kỷ Trường An cũng đuổi lại đây, hắn xác định Tống Đoàn Viên đã đá bay lưỡi hái của người nọ, sau đó mới làm bộ dường như không có việc gì, lui thân mình về phía sau Tống Đoàn Viên.
Người mặt khỉ bị Tống Đoàn Viên đá ngã xuống đất, đau đến oa oa kêu to, trong ống tay áo có hai thỏi bạc lăn ra.
Bạc kia lăn ra ngoài, người mặt khỉ muốn đi đoạt lấy, lại bị Kỷ Trường An một chân đá đến nơi xa, bị Hách Ly Cung nhặt lên.