Những người đó thấy Tống Đoàn Viên cũng không muốn để ý tới bọn họ, tất cả đều ngại ngùng, còn có người chạy nhanh tiến lên hỗ trợ.
Thôi Đại cảm kích nhìn Tống Đoàn Viên một cái, chạy nhanh đuổi theo.
Lúc này, Triệu Tam còn muốn chạy, đã bị Hách Ly Cung bắt lấy cổ áo.
“Bây giờ, thuật lại từ đầu chí cuối những gì Đàm chưởng quầy nói với ngươi cho ta nghe!” Hách Ly Cung trầm giọng nói.
Triệu Tam không muốn nói, Hách Ly Cung nhéo nhéo bạc trong tay.
Triệu Tam chỉ đành đáp lời.
Kỷ Trường An đứng ở ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào phía bên trong cánh cửa.
Nói thật, thối rữa trên người Thôi lão đầu, đích xác thực khủng bố.
Vừa rồi Tống Đoàn Viên kiểm tra cho Thôi lão đầu, chỉ đeo khẩu trang và bao tay, cũng không có kịp mặc đồ phòng hộ, cho nên trong lòng Kỷ Trường An luôn có chút lo lắng.
Hách lão nhân bắt mạch cho Thôi lão đầu, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
“Bệnh không nhẹ!” Hách lão nhân thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Thôi lão đầu vốn dĩ đã khỏi không sai biệt lắm, nhưng bị bệnh tim phát tác, cảm xúc dao động, hiện giờ thật là tràn ngập nguy cơ.
“Trước ổn định thiên hành độc và bệnh hủi đã, vốn dĩ đồ đệ đã trị liệu đến không sai biệt lắm, nhưng tổng cảm thấy kém một chút gì đó!” Tống Đoàn Viên nhíu mày, “Hiện tại liền càng phiền toái!”
“Ngươi đưa phương thuốc cho ta xem một cái!” Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lấy hai phương thuốc ra.
Hách lão nhân nhìn thoáng qua, chỉ ra vấn đề trong đó: “Nhân trung hoàng là giải độc, phương thuốc bệnh hủi của ngươi là bài độc, theo lý mà nói là hỗ trợ lẫn nhau, không có vấn đề gì, nhưng nơi này có hai vị dược là tương mắng, khả năng triệt tiêu hiệu quả của nhau, không còn tốt như vậy nữa, có thể đổi loại dược khác!”
Hách lão nhân viết xong phương thuốc, Tống Đoàn Viên lập tức liền cảm thấy hoàn mỹ hơn rất nhiều.
“Đồ đệ đi nấu dược cho Thôi đại gia!” Tống Đoàn Viên nói.
Hách lão nhân gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên đi nấu dược, liền thấy Thôi Đại ngồi ở cửa phát ngốc.
Thôi Đại thấy Tống Đoàn Viên đứng dậy, chạy nhanh tiến lên hỏi tình huống, “Hiện tại đã nghiên cứu ra một phương thuốc mới, thử lại một chút, chỉ là hiện tại cha ngươi bị kinh hách, trên người còn có thương tích, có thể cố nhịn qua hay không, ta không dám bảo đảm!”
Thôi Đại lau vết thương trên mặt một phen, quỳ xuống dập đầu cho Tống Đoàn Viên, một bên dập đầu một bên nói: “Xin Tống đại phu toàn lực cứu trị, đời này và kiếp sau Thôi Đại nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Tống đại phu!”
Tống Đoàn Viên làm hắn đứng dậy nói: “Được, ta sẽ tận lực, ngươi yên tâm đi! Chỉ là vừa rồi ngươi dùng thân thể che chở cho cha ngươi, ngươi vẫn nên đi ngâm thuốc tắm để dự phòng một chút, bằng không nếu bị nhiễm cũng phiền toái!”
Thôi Đại do dự một chút nói: “Tống đại phu, ta vừa rồi nghe ngươi nói với Hách thần y, các ngươi đối với phương thuốc cũng không xác định, cha ta đã lớn tuổi, khả năng dược hiệu không có nhanh như vậy, ta nguyện ý thay thế cha ta thử nghiệm dược cho các ngươi, coi như là báo đáp ân tình Tống đại phu cứu cha con chúng ta!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Tâm ý của ngươi ta nhận, chỉ là bệnh này thật sự có thể muốn mệnh, ta không thể bởi vì muốn thử nghiệm dược, mà khiến cho ngươi bị nhiễm bệnh. Ngươi yên tâm đi, thân thể cha ngươi yếu đuối, còn có bệnh tim, nếu có thể chữa khỏi, vậy thuyết minh phương thuốc này đối với người thường thậm chí càng hiệu quả.”
Thôi Đại lại lần nữa dập đầu.
“Được rồi, không cần chậm trễ thời gian, đi tắm nước thuốc đi, nhất định phải ngâm đủ nửa ngày!” Tống Đoàn Viên dặn dò.
Thôi Đại chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên xoay người đi nấu dược, cách đó không xa, Kỷ Trường An đứng yên lặng, nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên.
“Ngươi thích đồ đệ kia của ta sao?” Đột nhiên, âm thanh của Hách lão nhân vang lên ở bên tai Kỷ Trường An.