Trai đơn gái chiếc ở chung trong một cái xe ngựa, nàng sao có thể ngủ ngon giấc được, vạn nhất ngáy ngủ thì làm sao đây?
Mười lăm phút sau, Tống Đoàn Viên tựa ở trên vai Kỷ Trường An, thật sự ngáy khò khè, nước miếng đều ướt đẫm bả vai Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, hơi hơi nhìn sống lưng, nghe tiếng ngáy của nữ nhân, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nếu có một trận mưa thì thật tốt.
Trời cao phảng phất nghe được cầu nguyện của Kỷ Trường An, mưa thật sự rơi xuống.
Kỷ Trường An một bên nhìn mưa một bên có cô nương âu yếm dựa vào, tươi cười nơi khóe môi muốn giấu cũng không giấu được.
Thôi lão đầu vừa rồi đưa bọn họ ra cửa, Tống Đoàn Viên cười đến mỹ như vậy.
Ở trong nháy mắt kia, Kỷ Trường An đã hiểu nguyên nhân tại sao mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn không chịu tới gần Tống Đoàn Viên kia.
Tống Đoàn Viên trước kia, mất đi tươi cười đẹp nhất của nàng, mà Tống Đoàn Viên hiện tại, tựa như cô bé 21 năm trước hắn gặp được, mỹ lệ, kiên định, có mộng tưởng.
Con đường mà nàng muốn đi, hắn nhất định sẽ giúp nàng thanh trừ chướng ngại, cho dù vĩnh viễn là quan hệ bạn bè, hắn đều sẽ đứng phía sau lưng nàng, làm hậu thuẫn mạnh mẽ của nàng, chờ đợi ở bên cạnh nàng, cho dù chỉ là cái bóng bên cạnh nàng. Khi nàng ngã xuống, hắn sẽ dùng đôi cánh tay hữu lực đỡ nàng. Khi nàng muốn bay lượn, hắn sẽ vì nàng mà dọn một mảnh không trung trong vắt.
Tống Đoàn Viên trở về Kỷ gia, ngủ một giấc ngủ trưa, sau đó liền nhớ tới đi nhìn Tống Phúc Tin một cái.
Rốt cuộc, mục đích nàng tiến đến Thiên Thành là làm bạn với Tống Phúc Tin, hiện giờ Tống Phúc Tin ở Quốc Tử Giám đọc sách, đã mấy ngày không gặp mặt, Tống Đoàn Viên có hơi chút lo lắng.
Tống Đoàn Viên vừa đến cửa Quốc Tử Giám, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng ở cửa Quốc Tử Giám, người nhấc màn che lên nhìn xung quanh đúng là Lương Vương.
Vừa thấy Lương Vương, Tống Đoàn Viên liền theo bản năng trốn đi, vốn định chờ Lương Vương đi sau đó mới tìm Tống Phúc Tin, nhưng lại trơ mắt nhìn Tống Phúc Tin vừa lúc từ Quốc Tử Giám ra tới.
Tống Đoàn Viên thập phần sốt ruột, vốn định âm thầm chỉ huy Tống Phúc Tin đi vòng qua Lương Vương, lại không có nghĩ đến Tống Phúc Tin thế nhưng lập tức đi tới xe ngựa Lương Vương.
Tống Phúc Tin tới trước mặt Lương Vương, tựa hồ thấp giọng nói gì đó, trên mặt Lương Vương thế nhưng có tươi cười, sau đó bảo Tống Phúc Tin lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy về phương hướng Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhìn xe ngựa, do dự một chút, lập tức chạy lên, va chạm với xe ngựa.
“Hu!” Phu xe ngựa phủ Lương Vương hoảng sợ, chạy nhanh kéo lấy dây cương, Tống Đoàn Viên cũng đúng lúc khống chế được nện bước của chính mình.
“Ngươi tìm chết sao?” Phu xe ngựa không nhịn được chửi ầm lên.
Lương Vương nhấc màn che lên, lúc này, Tống Phúc Tin cũng nhô đầu ra.
“Tống đại phu?”
“Nương?”
Hai người đồng thời nhận ra Tống Đoàn Viên.
Thân mình Tống Đoàn Viên mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, thời điểm ngã xuống còn phá lệ chú ý một chút, ngàn vạn đừng để vó ngựa đá đến nàng.
Tống Phúc Tin vội vàng từ trên xe ngựa xuống dưới, tiến lên đỡ lấy Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên dựa vào trong lòng ngực Tống Phúc Tin, gắt gao mà bắt lấy tay hắn.
“Phúc Tin, mau bế mẫu thân ngươi lên xe ngựa đi, có phải do thời tiết quá nóng hay không?” Lương Vương ở trên xe ngựa trầm giọng hỏi.
Tống Phúc Tin vừa muốn trả lời, Tống Đoàn Viên liền sâu kín tỉnh dậy, lắc đầu nói: “Ta vừa rồi đi hơi gấp, không cẩn thận thiếu chút nữa đụng phải xe ngựa, chỉ là bị dọa, không có việc gì!”
Tống Đoàn Viên ý bảo Tống Phúc Tin đỡ nàng dậy, nàng nhìn về phía Lương Vương, ngại ngùng hành lễ nói: “Xin Lương Vương thứ tội, không nghĩ tới thiếu chút nữa đã đụng phải xe ngựa của Lương Vương, ngài không có bị chấn kinh chứ? Trùng hợp là Phúc Tin cũng đang ở chỗ của Lương Vương, kịp thời đỡ dân phụ, bằng không dân phụ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn!”