Kỷ Trường An từ trong phòng Tống Đoàn Viên ra tới, trên mặt không nhịn được xấu hổ.
“Công tử, ngài vừa rồi……” Đại Sơn cũng khó hiểu mà nhìn Kỷ Trường An, công tử của bọn họ sao lại cứ xông vào như vậy?
“Ngươi vừa rồi không phải nói Tống Đoàn Viên bị xe ngựa đâm sao?” Kỷ Trường An trầm giọng hỏi.
Đại Sơn chạy nhanh đáp: “Tống nhị công tử đưa Tống đại nương trở về, đích xác nói Tống đại nương thiếu chút nữa bị đụng phải xe ngựa, hơn nữa còn là xe ngựa của Lương Vương, Tống đại nương bị chút kinh hách, có hơi chút say nắng, cũng liền trở về nằm!”
Khóe miệng Kỷ Trường An kéo kéo, 'thiếu chút nữa' và 'đụng phải' là hai khái niệm khác nhau, hơn nữa, vì sao vừa lúc đâm phải xe ngựa của Lương Vương?
“Tống Phúc Tin sao lại gặp được Tống Đoàn Viên, vì sao vừa lúc đưa nàng về nhà?” Kỷ Trường An lại hỏi.
“Nghe nói Tống nhị công tử vừa lúc ở trên xe ngựa, ngài nói có phải trùng hợp hay không! Nhưng cũng may mắn Tống công tử ở trên xe ngựa, Lương Vương phỏng chừng là xem ở trên mặt mũi Tống nhị công tử, cũng không có trách tội.” Đại Sơn nói.
Kỷ Trường An nhớ tới lần trước Tống Đoàn Viên vội vội vàng vàng tìm hắn giúp đón Tống Phúc Tin khỏi Lương Vương bên kia, hơn nữa hôm nay trùng hợp, Kỷ Trường An tổng cảm thấy Tống Đoàn Viên thập phần mâu thuẫn Lương Vương, đặc biệt là khi Tống Phúc Tin tiếp xúc cùng Lương Vương.
Tống Đoàn Viên suy nghĩ cả đêm cũng không có nghĩ ra ý kiến gì hay, sáng sớm liền ngồi ở đình hóng gió phát ngốc.
Đầu tiên, để Tống Phúc Tin rời khỏi Thiên Thành là không có khả năng, rốt cuộc mắt thấy còn có hai tháng nữa đã phải thi đình, không có lý do chính đáng, Tống Phúc Tin sẽ không rời đi.
Thứ hai, Lương Vương đang ở địa vị cao, ở Thiên Thành muốn tránh là không có khả năng, trừ phi làm Lương Vương chủ động từ bỏ Tống Phúc Tin.
Nhưng hiện tại Lương Vương và Tống Phúc Tin thân thiết nóng bỏng, sao có thể làm Lương Vương từ bỏ được?
Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi, liền thấy Kỷ Trường An đi nhanh tiến đến, một thân trường bào màu xanh lơ, phong tư yểu điệu kia……
Tống Đoàn Viên vội vàng đình chỉ suy nghĩ, nàng cũng không thể làm loại sự tình thương thiên hại lí, nàng vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi!
“Hôm qua ngươi cố ý đâm vào xe ngựa?” Kỷ Trường An tiến lên, ngồi xuống trước mặt Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An, “sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ không giúp đỡ được ngươi!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên chỉ đành thở dài: “Đúng vậy!”
“Sao ngươi ngu như vậy, vạn nhất thật sự đụng vào……” Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại.
“Ta có nắm chắc, lại nói lúc ấy tình hình kia, ta chỉ có thể làm như vậy!” Tống Đoàn Viên thở dài.
“Vì sao?” Kỷ Trường An hỏi Tống Đoàn Viên, “Ngươi sao chắc chắn Lương Vương sẽ thất bại, Trình Vương sẽ thành công ngồi lên vị trí kia?”
Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An, “Ngươi không hy vọng như thế sao?”
Chẳng lẽ Kỷ Trường An còn quyến luyến Lương Vương……
Kỷ Trường An rũ mắt: “Không phải không hy vọng, chỉ là cảm thấy người cuối cùng bò lên trên vị trí kia, trên tay ai sẽ sạch sẽ, ai sẽ đơn giản?”
Tống Đoàn Viên tin tưởng lời này của Kỷ Trường An là đúng, từ trước đến nay vẫn có đạo lý qua cầu rút ván.
“Chính ngươi cũng nói, hai vương chúng ta chỉ có thể chọn một người!” Tống Đoàn Viên do dự một chút, ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An, “Ngươi nói ngươi nằm mơ thấy bánh sinh nhật, dao phẫu thuật, đồ vật hiếm lạ cổ quái, vậy nếu ta nói ta nằm mơ thấy tương lai, ngươi có tin tưởng không?”
Tống Đoàn Viên cảm thấy, nàng hẳn nên lộ ra một chút với Kỷ Trường An, rốt cuộc có Kỷ Trường An ở đây, có lẽ nàng có thể giữ được Tống gia.