Kỷ Trường An cười tủm tỉm nói: “Kim phu tử đã từng cùng ta nhất kiến như cố, ngẫu nhiên trở về tìm ta ở chơi vài ngày, lần này tiến đến, ta nhớ lại khó xử của ngươi, cũng liền đề ra với hắn, không thể tưởng được Kim phu tử một ngụm liền đáp ứng, về sau sẽ lưu lại Kỷ gia nửa tháng, Tống Phúc Tin cũng tạm thời sẽ không về Quốc Tử Giám, ngươi có thể yên tâm!”
Vậy không phải Kim phu tử chuyên môn tìm tới sao? Nhưng vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy……
Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy Kỷ Trường An tựa hồ vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, tựa như Đại Sơn đã từng nói qua, nhưng Kỷ Trường An không chịu thừa nhận, nàng muốn tìm ra sơ hở, rồi lại thoảng qua, căn bản là không bắt được.
“Kỷ công tử, cảm ơn ngươi!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, “Lần trước ngươi nói không tin ta nhìn thấy tương lai, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không giúp ta!”
Kỷ Trường An cười nói: “Ta tuy rằng không tin tương lai ngươi nói, nhưng cũng không nghĩ nhìn thấy ngươi lo lắng!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, ngước mắt, nhìn nam nhân.
Không nghĩ nàng lo lắng?
“Ngươi đã nói, nấu ăn cũng cần có tâm tình tốt, tâm tình của ngươi nếu không tốt, đồ ăn làm ra không thể ăn, vậy còn không phải ta gặp tao ương sao?” Kỷ Trường An nói, tiến lên mở hộp đồ ăn, chính mình lấy đồ ăn ra.
Tống Đoàn Viên chỉ đành cười cười.
Nàng thật là suy nghĩ nhiều!
Nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên đi ra ngoài, Kỷ Trường An thở dài.
Một màn trong tiệm tàu phớ kia, tuyệt đối không phải trùng hợp, hắn biết Thiên Linh Lung đang thử hắn.
Xem ra tâm ý của hắn đối với Tống Đoàn Viên, đã sắp không giấu được.
Nhưng bởi vì thân phận của hắn, trước khi hắn không có năng lực hoàn toàn bảo hộ Tống Đoàn Viên, vẫn tạm thời nhịn xuống tốt hơn.
Chỉ cần Tống Đoàn Viên ở trước mắt hắn là được!
Tương lai còn dài!
Bên ngoài phòng sách của Kỷ Trường An, Hách thần y nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên đi xa, lại nhìn nhìn phòng Kỷ Trường An, sâu kín mà thở dài.
Hiện giờ hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Tống Đoàn Viên chính là đứa bé kia, nhưng bởi vì có Kỷ Trường An, hắn lại không thể đâm thủng tầng giấy cửa sổ này……
Hách thần y đột nhiên nghĩ tới Nhị Cột, có lẽ Nhị Cột bên kia là điểm đột phá!
Đáng tiếc hiện tại ôn dịch bùng nổ, hắn không đi được, bằng không hắn nhất định sẽ đi tra cho rõ ràng.
Phủ Trình Vương, Trình Vương nhìn Hách lão nhân và Chu Cảnh Thiên: “Ngày mai các ngươi đi theo bổn vương tiến cung, việc trị ôn dịch, tuyệt đối không thể dừng ở trên tay Ngọc Côn.”
Chu Cảnh Thiên hỏi Trình Vương: “Trình Vương điện hạ, việc ôn dịch có quan hệ cùng Ngọc Côn, ngài có chứng cứ xác thực không?”
Trình Vương ngước mắt nhìn Chu Cảnh Thiên nói: “Bổn vương biết Ngọc Côn đã từng là đồ đệ của ngươi, ngươi sợ là rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng bổn vương minh xác mà nói cho ngươi, việc ôn dịch đích xác có quan hệ cùng Ngọc dược đường! Hơn nữa khi bổn vương báo cáo việc ôn dịch tồn tại với Hoàng Thượng, Ngọc Côn còn đã từng nghĩ biện pháp tàn hại thôn dân nhiễm bệnh, ý đồ đáng chết!”
Chu Cảnh Thiên sâu kín thở dài: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông tuệ, là đệ tử đắc ý nhất của lão hủ, vì sao lại đi lên con đường như vậy!”
“Tóm lại Lương Vương và Ngọc Côn, đầu độc trở thành ôn dịch, còn muốn dùng việc thống trị ôn dịch để được phụ hoàng coi trọng, đó là không có khả năng, bổn vương nhất định phải đập nát âm mưu này của hắn!” Trình Vương nói.
Hách lão nhân ngước mắt nhìn về phía Trình Vương: “Vương gia là thiệt tình muốn trị ôn dịch, hay là muốn vặn ngã Lương Vương?”
Trình Vương sửng sốt: “Hai việc này cũng không xung đột, chỉ cần chúng ta trị hết ôn dịch, tìm được ngọn nguồn ôn dịch, là có thể vạch trần được âm mưu quỷ kế của Lương Vương và Ngọc Côn!”
Hách lão nhân trầm ngâm một chút, nhưng hắn lại cảm thấy đây là hai việc.