Trình Vương bước lên, đứng ở trước mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cũng không nâng đầu lên, viết số 32 giao cho Trình Vương, “Người tiếp theo!”
Trình Vương tiếp nhận số thứ tự kia, cười nói: “Thập Nhất thật đúng là khó tìm!”
Kỷ Trường An sửng sốt, ngước mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Trình Vương: “Vương gia sao lại tới đây? Thân mình không thoải mái sao?”
Trình Vương cầm số thứ tự kia, ngước mắt nhìn y quán một chút, nhàn nhạt nói: “Thật là không thoải mái, trong lòng có nghi vấn, cho nên không thoải mái!”
Kỷ Trường An cười cười: “Vậy Vương gia đây chính là tâm bệnh, tâm bệnh cần đến y quán tâm dược, y quán Bình An sợ là không khám được!”
Trình Vương rũ mắt nhìn sang Kỷ Trường An: “Thập Nhất, giải dược của bổn vương chính là ngươi, ngươi hẳn là đã hiểu ý tứ của bổn vương!”
Kỷ Trường An cười tủm tỉm nói: “Vậy phiền toái Vương gia đi vào bên trong chờ, đến phiên Vương gia, ta sẽ tự mình đi khám bệnh cho Vương gia!”
Trình Vương nhàn nhạt cười nói: “Được!”
Trình Vương thật sự đi vào, ngồi cùng những người bệnh khác.
Kỷ Trường An như không có việc gì tiếp tục phát số thứ tự.
Lúc này trong y quán, Tống Đoàn Viên vội đến xoay quanh.
Trước đó vài ngày bởi vì sự tình người bệnh hủi, trước cửa y quán có thể giăng lưới bắt chim, Tống Đoàn Viên còn có chút sốt ruột, sau đó mới mấy ngày qua đi, y quán đột nhiên rất đông người bệnh, lại còn tất cả đều là hướng về phía nàng mà tới.
Tống Đoàn Viên khám bệnh, hướng ra phía ngoài nhìn, hôm nay Kỷ Trường An cũng tới, dọn cái bàn ở cửa viết số thứ tự, cũng không biết đã viết đến số bao nhiêu rồi.
“Tống đại phu, ngài thật sự có thể trị ôn dịch sao?” Người bệnh thứ mười tám cũng không vươn tay tới bắt mạch, do dự nửa ngày đè thấp âm thanh hỏi Tống Đoàn Viên.
“Ngươi từ Thôi gia thôn tới?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Biết nàng trị ôn dịch, cũng chỉ có người ở phụ cận Thôi gia thôn.
“Không phải, ta là đến từ trấn Thanh Sơn!” Người nọ nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, lập tức nâng đôi mắt lên: “Ngươi đến từ trấn Thanh Sơn? Thị trấn có ôn dịch sao?”
Người nọ gật gật đầu: “Đã lan tràn mấy ngày, cửa thành đã phong toả! Ta là người đánh xe, sáng sớm ngày cửa thành phong toả, ta đúng lúc rời đi, không trở về được!”
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, bọn trẻ Tống gia đều ở trong nhà, hơn nữa bởi vì có hợp tác cùng Bình Thản đường, Tống Phúc Quý thường xuyên ra vào dược đường cùng y quán, nếu có ôn dịch, tỷ lệ lây dính rất lớn!
“Ngươi có biết Bình Thản đường và Thiên An Các trấn Thanh Sơn không? Hai y quán này tình huống như thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Khi ta rời đi, nghe nói là hai y quán này phát hiện người bệnh trước, đặc biệt là Thiên An Các, nghe nói ngay cả đại phu cũng ngã bệnh!” Người nọ nói, “Ta sợ chính mình cũng sẽ nhiễm bệnh, nghe người ta nói Tống đại phu chữa được ôn dịch, cho nên muốn đến xem.”
“Ngươi có bệnh trạng gì không?” Trong lòng Tống Đoàn Viên nôn nóng, nhưng vẫn chấn định lại hỏi.
“Trước mắt không có tình huống gì, nhưng có đôi khi trong lòng cảm thấy thực phiền, rất muốn phát hỏa…… Ta nghe nói biểu hiện ban đầu của ôn dịch chính là tình huống này, đại phu, ta có phải cũng bị hay không?” Người kia hỏi.
Tống Đoàn Viên bắt mạch người nọ, ngoại trừ có chút thận khí không đủ, cũng không có bệnh tật khác.
“Trước mắt ngươi vẫn khỏe mạnh!” Tống Đoàn Viên nói.
Người nọ chạy nhanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút không tin, lại lần nữa hỏi lại, sau đó mới cười hì hì rời đi.
Tống Đoàn Viên không còn có tâm tư nhìn người bệnh, gọi đại phu khác tới hỗ trợ, tiến đến tìm Kỷ Trường An.
Lúc này Kỷ Trường An đã phát xong số thứ tự, mang theo Trình Vương đi hậu viện.
Trình Vương liếc mắt nhìn hậu viện một cái: “Xem ra Kỷ đại phu muốn đích thân nhìn bệnh cho bổn vương!”