Kỷ Trường An thấp giọng nói, Trình Vương gật đầu liên tục.
Trình Vương ngước mắt nói: “Ngươi cứ việc yên tâm, những gì ngươi nói, bổn vương nhất định sẽ phái người làm tốt!”
Kỷ Trường An cười nói: “Vậy đa tạ Trình Vương điện hạ!”
“Vậy phụ hoàng bên kia……” Trình Vương trong lòng còn nhớ tranh công.
“Trình Vương điện hạ yên tâm, sau khi ôn dịch chấm dứt, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ luận công ban thưởng!” Kỷ Trường An nói.
Trình Vương lập tức gật đầu.
Trình Vương rời đi.
Sau khi Trình Vương rời khỏi, Kỷ Trường An liếc mắt nhìn hành lang một cái, thấp giọng nói: “Xuất hiện đi!”
Tống Đoàn Viên thò đầu ra.
“Muốn nghe lén cái gì?” Kỷ Trường An hỏi.
Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi: “Sao ngươi ngay cả Trình Vương mà cũng dám dạy dỗ? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Kỷ Trường An sửng sốt, vừa rồi hắn nói chuyện với Trình Vương ngữ khí có lãnh ngạnh một ít, không thể tưởng được thế nhưng lại để cho Tống Đoàn Viên hoài nghi.
“Trình Vương có việc cầu bản công tử mà thôi!” Kỷ Trường An bang lập tức mở quạt xếp ra, lắc lư hai cái, “Về phần dạy dỗ mà ngươi nói, thật sự là không tính!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, phải không? Nhưng nàng sao cảm giác ngay cả Trình Vương cũng không dám đắc tội Kỷ Trường An?
“Sự tình ôn dịch là có ý gì?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Buổi chiều hôm qua ta còn thấy sư phụ, Chu sư thúc ở trong phòng sách của ngươi thương lượng nửa ngày, các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Kỷ Trường An thở dài: “Ta nhận được tin tức, ôn dịch đã lan tràn, ảnh hưởng rất nhiều cửa hàng của ta, nên tính toán thương lượng cùng Hách thần y và Chu trưởng quán một chút, nhìn xem giải quyết vấn đề này như thế nào!”
“Phải không?” Tống Đoàn Viên vì sao tổng cảm thấy Kỷ Trường An không có nói thật!
“Ngươi không phải đang khám bệnh sao, bên ngoài nhiều người xếp hàng như vậy, vì sao đột nhiên lại đi tới hậu viện?” Kỷ Trường An hỏi.
“Tới tìm ngươi!” Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại sự tình trấn Thanh Sơn, cũng liền nói tin tức vừa rồi.
Kỷ Trường An nhíu mày: “Tin tức này có thể tin được không?”
Tống Đoàn Viên nói: “Người nọ nói là làm chân chạy đánh xe hàng năm, nói năng thực rõ ràng, còn nói mấy ngày nay ngay cả các đại phu Thiên An Các đều nhiễm bệnh, không biết có phải đại phu Chu Tế Tân hay không!”
“Vậy ý ngươi là, ngươi muốn trở về nhìn một cái sao?” Kỷ Trường An hỏi.
Tống Đoàn Viên đích xác có ý nghĩ như vậy.
Nàng chiếm thân mình nguyên chủ, liền phải phụ trách với bọn nhỏ Tống gia, ra chuyện lớn như vậy, nàng không quay về nhìn một cái, thật sự là không yên tâm.
“Như vậy đi, ngươi thu thập một chút, ngày mai ta sẽ phái xe ngựa đưa ngươi trở về, nếu trong nhà không có chuyện gì, ngươi lại quay lại cũng không muộn!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên chỉ đành gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cũng không có tâm tư chẩn trị cho người bệnh, công đạo sự tình trong y quán một chút, liền trở về thu thập.
Tống Đoàn Viên trở lại Kỷ gia liền đi phòng bếp trước.
Từ sau sự tình Trần Tuyết Dao kia, Tống Đoàn Viên cũng không dám loạn giao ẩm thực của Kỷ Trường An cho người khác, cho nên trong phòng bếp, ngoại trừ một bà tử một nha hoàn trước kia, không còn đầu bếp khác.
Tống Đoàn Viên giao mì sợi đã thái sẵn trước đó cho bà tử, dặn dò nàng nếu Kỷ Trường An ăn uống không tốt, liền nấu cho hắn chén mì, phối liệu nàng cũng viết đến rành mạch.
Tống Đoàn Viên còn ôm một ít bánh chưng đã nấu chín, đông cứng ở hầm chứa đá, dặn dò bà tử cũng có thể làm cho Kỷ Trường An ăn.
Tống Đoàn Viên chỉ phân phó phòng bếp cũng đã chậm trễ hơn một canh giờ, cuối cùng nghĩ nghĩ, thật sự là không còn việc gì, liền đi thu thập hành lý.
Sắc trời đã tối sầm, đêm nay không có khả năng đi, Tống Đoàn Viên chỉ có thể chờ ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên liền ngồi lên xe ngựa của Kỷ Trường An phái cho nàng.