Dưới tình thế ôn dịch trên cả nước nghiêm trọng như vậy, trấn Thanh Sơn có thể nhanh chóng khống chế, Hoàng Thượng thập phần cao hứng, còn khen ngợi Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An tâm sự nặng nề trở lại Kỷ gia.
Hách lão nhân hỉ khí dương dương đi ra đón, “Đồ đệ kia của ta là vàng thì sẽ sáng lên, ngươi nhìn xem, hiện giờ không phải đã thành danh, còn có danh hiệu Tống nương nương!”
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua Hách lão nhân: “Ngươi không phải muốn đi Khang Thành sao?”
Trước đó đã định tốt, Hách lão nhân mang theo các ngự y khác đi Khang thành, Chu Cảnh Thiên mang theo Liễu Càn Khôn phụ trách bốn phía của Thiên Thành.
“Ta đổi với Chu sư đệ!” Hách lão nhân liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, “Y thuật của ta tốt hơn so với sư đệ, an nguy của hoàng thành tương đối quan trọng, không phải sao?”
Trong lòng Kỷ Trường An cười lạnh, Hách lão nhân ở lại Thiên Thành không chịu đi, nói không chừng là đang đánh chủ ý gì đó!
Kỷ Trường An xoay người rời đi.
Hách lão nhân cười tủm tỉm, có chút đắc ý.
Trong phòng sách, Thẩm Lận bất đắc dĩ nhìn Kỷ Trường An: “Công tử, nếu công tử không muốn để cho Hách lão nhân thực hiện được, vì sao còn đưa nhiều dược và đồ ăn đến trấn Thanh Sơn như vậy? Công tử nhìn một cái xem, nhìn một cái xem, hiện tại chẳng phải đúng ý của Hách lão nhân sao?”
Kỷ Trường An lạnh lùng ngước mắt trừng Thẩm Lận một cái.
Thẩm Lận chạy nhanh liễm mắt rũ mi cười nịnh nọt: “Công tử, thuộc hạ biết là công tử không nghĩ làm Tống đại phu khó xử, chỉ là vừa lương thực vừa dược liệu, công tử cũng quá ân cần, hiện tại Tống đại phu thành Tống nương nương, vạn nhất Hách lão nhân lại biết thân phận của Tống đại phu, vậy……”
“Dù cho không có lần này, bằng vào y thuật và nhân phẩm của Tống Đoàn Viên, nàng không phải là vật trong ao!” Kỷ Trường An nói.
“Nếu bị Hách lão nhân xác định thân phận của Tống đại phu, vậy……” Thẩm Lận có chút lo lắng.
“Hách lão nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Kỷ Trường An nói, “Hách lão nhân biết không đáng sợ, đáng sợ chính là người khác!”
Thẩm Lận sửng sốt một chút: “Ý công tử là Thánh Thượng hoặc hai vị Vương gia?”
Kỷ Trường An gật gật đầu: “Muốn che giấu thân phận của Tống Đoàn Viên, liền phải cho nàng thân phận khác, Tống nương nương cứu khổ cứu nạn cũng không tồi, ít nhất nếu thật sự tới một ngày kia, Thánh Thượng có lẽ cũng sẽ suy xét dân ý một chút!”
Thẩm Lận ngây người, hóa ra Kỷ Trường An đánh chính là chủ ý này.
“Vậy sao công tử không giữ Tống đại phu ở lại Thiên Thành, bên này càng dễ được Thánh Thượng biết đến, không phải sao?” Thẩm Lận còn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
“Ngươi còn nhớ rõ sự tình Hách thần y trúng độc không? Ngay cả Hách thần y cũng có thể trúng chiêu, vậy Tống Đoàn Viên không phải càng nguy hiểm sao?” Kỷ Trường An nói.
Thẩm Lận tấm tắc hai tiếng, tình cảm của công tử bọn họ mỗi một bước đi đều là mưu hoa vì Tống Đoàn Viên.
“Hách thần y lưu lại, kỳ thật ta đã sớm biết!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Kỷ Trường An là tính toán dụ địch thâm nhập, bắt lấy nhược điểm của Lương Vương, có Hách thần y ở phía trước làm bia ngắm, cũng sẽ không liên lụy đến Tống Đoàn Viên!
Thẩm Lận sau đó mới hiểu, Hách lão nhân tự cho là thông minh, kỳ thật vẫn luôn bị công tử của bọn họ tính kế.
Lúc này ở trấn Thanh Sơn, Tống Đoàn Viên rốt cuộc cũng có thời gian trở về Tống gia thôn nhìn một cái.
Tống Đoàn Viên còn chưa tới cửa Tống gia thôn, trẻ con trong thôn nhìn thấy xe ngựa của Tống Đoàn Viên, liền không nhịn được vui sướng chạy vào trong thôn, một bên chạy một bên còn hô: “Tống nương nương đã trở lại, Tống nương nương đã trở lại!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, cái xưng hô này, là bá tánh trấn Thanh Sơn yêu thương đặt cho nàng, nàng cũng thấy hổ thẹn, vì sao nhanh như vậy đã truyền tới Tống gia thôn?