Kỷ Trường An lại rất bình tĩnh, thẳng đến khi Trương Phong Tương ngã vào trên bàn tiệc.
Trương bộ đầu tiến vào, nâng người đi ra ngoài.
Trương đại nhân đi rồi, tiệc rượu cũng liền không sai biệt lắm kết thúc.
Tống Đoàn Viên mang theo người Tống gia và Kỷ Trường An cùng nhau rời khỏi chi nhánh Thiên An Các.
“Nương, nương không đi gặp đại tỷ sao?” Song Hỉ lên xe ngựa hỏi.
“Không cần!” Tống Đoàn Viên nói.
Nàng cảm thấy lúc này, Tống Đại Cát nhất định sẽ hạnh phúc!
Mấy chiếc xe ngựa cùng nhau trở lại tòa nhà, Kỷ Trường An ở phía trước, từ trên xe ngựa xuống dưới, nện bước có chút lảo đảo.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, liền đi phòng bếp nấu canh giải rượu cho hắn.
Tống Đoàn Viên bưng canh giải rượu qua, lại nghe nói Kỷ Trường An đã rời đi.
“Tối muộn cũng đi?” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, “Hắn không phải uống nhiều quá chứ?”
Quản gia trong phủ nói: “Thiên Thành bên kia lại phát hiện, Trình Vương và Lương Vương còn có chuyện, ta cũng chỉ nghe qua một ít, không nghe trọn vẹn!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chẳng lẽ là Trình Vương muốn tố giác Lương Vương?
Tống Đoàn Viên vội vàng trở về thu thập một chút, tính toán ngày mai đi xem Đại Cát xong liền đi Thiên Thành.
Kỷ Trường An khẳng định gặp phải chuyện khó xử, khẩn cấp!
Tống Phúc Quý nghe Tống Đoàn Viên nói ngày mai phải đi, cũng thấy sốt ruột.
“Nương, con đưa nương đi nhé?” Tống Phúc Quý không yên tâm.
“Không cần, con chiếu cố tốt trong nhà là được!” Tống Đoàn Viên nói, “Lần này ta đi, mang theo Nhị Nhân, có hắn rồi!”
Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ vẫn nói: “Nương, Tống nương nương gì đó, chúng ta có thể không cần, ôn dịch quá dọa người, nương chủ yếu phải bảo hộ chính mình!”
Trong lòng Tống Đoàn Viên ấm áp, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho chính mình, con cũng chiếu cố tốt cho thê tử và con cái của mình, còn có sự tình của Nhạc Nhạc, vẫn luôn không có tin tức sao?”
Tống Nhạc Nhạc chính là Tống Tới Đệ bị bán đi trước kia, đã hơn một năm, Tống Đoàn Viên nhờ người tìm khắp trấn Thanh Sơn, nhưng không có tin tức của Tống Nhạc Nhạc.
“Không có!” Tống Phúc Quý thở dài, “Nương, nương đừng lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp tìm!”
“Con còn phải nuôi cả nhà, còn chăm sóc mấy huynh đệ tỷ muội, nơi nào có rảnh! Chuyện này vẫn nên giao cho ta đi!” Tống Đoàn Viên nói, “Còn có, Song Hỉ và Phúc Truyền đều đã lớn, ta cũng đã nói với hai đứa, trước khi đưa ra quyết định gì phải ngẫm đến gia đình, nếu thật sự trong lòng không có gia đình, con liền cứ tùy hai đứa, đường do chính mình chọn, dù có khóc lóc cũng phải đi xong! Lại nói hai đứa còn trẻ, cho phép hai đứa phạm sai lầm, chỉ cần bảo vệ điểm mấu chốt là được, bằng không con nói gì, hai đứa cũng sẽ không nghe!”
Tống Phúc Truyền và Tống Song Hỉ, hiện tại là 13-14 tuổi, ở hiện đại đó chính là ở vào thời kỳ phản nghịch, thứ có thể thuyết phục bọn họ không phải là đạo lý, mà là khó khăn, có thể đánh thức bọn họ, không phải thuyết giáo, mà là trắc trở, nàng tuy rằng muốn làm một con gà mái già, che chở các nàng ở dưới cánh, không chịu gió táp mưa sa, nhưng đối với sự trưởng thành của bọn họ sẽ không có chỗ tốt.
Không có người vẫn luôn đi cùng bọn họ, Tống Phúc Quý sẽ không, Tống Đoàn Viên cũng sẽ không.
Tống Phúc Quý gật gật đầu, “Nương, con đã biết!”
“Kỳ thật con cũng chỉ là một hài tử, chỉ là con là lão đại, sinh hoạt buộc con phải thành thục!” Tống Đoàn Viên vỗ vỗ bả vai Tống Phúc Quý, “Nếu con thật sự muốn đi Thiên Thành, cũng có thể, con nghĩ kỹ rồi hẵng tới tìm ta!”
Tống Phúc Quý gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên lên xe ngựa, hướng tới người Tống gia vẫy vẫy tay, lại lần nữa rời đi.