Tống Đoàn Viên sửng sốt, Thanh Nguyên? Thanh Nguyên là ai?
Hách lão nhân ngẩn ra, đang muốn tiến lên, một bóng người liền vọt lại đây, lập tức xoá sạch tay Kỷ Trường An hô: “Kỷ Trường An, dù ngươi có bị bệnh, cũng không thể tùy tiện sờ tay sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân, không biết sao?”
Hách lão nhân sửng sốt, không vui trừng Hách Ly Cung, hắn vừa mới ấp ủ nghi hoặc và hoài nghi, lập tức đã bị Hách Ly Cung đánh tan, hắn trầm giọng hô: “Có sự tình gì của ngươi? Đứng qua một bên đi!”
Hách Ly Cung ủy khuất, nhìn Tống Đoàn Viên nói: “Tuy rằng sư muội đã là bà nội, nhưng cũng là một nữ nhân, cũng không thể để nam nhân chiếm tiện nghi như vậy……”
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn Hách Ly Cung, Hách Ly Cung, ta hết nói nổi ngươi, hiện tại Kỷ Trường An đang hôn mê, ngươi vẫn còn so đo này đó?
Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên nhìn hắn, còn thập phần đắc ý: “Đúng không, sư muội? Sư muội cũng là nữ nhân đúng hay không?”
Tống Đoàn Viên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sư huynh, huynh không phải đang đun dược sao? Còn không chạy nhanh bưng đến đây đi?”
Hách Ly Cung gõ đầu: “Ai nha, ngươi xem ta thiếu chút nữa quên, được rồi được rồi, ta hiện tại liền đi bưng!”
Hách Ly Cung chỉ đành đi bưng dược.
“Sư phụ, Thanh Nguyên là ai?” Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi Hách lão nhân.
Chẳng lẽ trong mấy ngày ngắn ngủn, Kỷ Trường An lại nhận thức nữ nhân mới?
“Ta sao biết được!” Hách lão nhân nói, ánh mắt u ám, “Ta cũng muốn biết đây!”
“Đồ đệ còn tưởng rằng hắn sắp chết, hóa ra ở đây nhớ nữ nhân!” Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng, trong miệng oán trách, nhưng vẫn nghe nhịp tim đập cho hắn, kiểm tra đôi mắt.
Còn may, không phải ôn dịch, khả năng chính là quá mệt mỏi, có hơi chút sốt nhẹ, giống như lúc ở trấn Thanh Sơn.
Trong lòng Tống Đoàn Viên hiểu rõ, cũng liền không hoảng loạn, thở phào nhẹ nhõm lúc sau nói với Hách lão nhân: “Sư phụ, bệnh này của hắn đồ đệ có kinh nghiệm, đồ đệ trông hắn là được, sư phụ cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi!”
Hách lão nhân nhìn Tống Đoàn Viên: “Ngươi lặn lội đường xa, không cần nghỉ ngơi sao?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: Đồ đệ đã ngủ trong xe ngựa, hiện tại không buồn ngủ!”
Hách lão nhân nhíu mày, trong xe ngựa lay động như vậy, có thể ngủ tốt sao? Hơn nữa Kỷ Trường An mới từ trấn Thanh Sơn trở về được mấy ngày, Tống Đoàn Viên liền đến, sợ là dọc theo đường đi cũng ngày đêm không nghĩ.
“Uống xong dược sẽ không có việc gì, ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, tòa nhà hắn không thiếu nhất là gã sai vặt và nha hoàn, để cho bọn họ nhìn là được!” Hách lão nhân nói.
Tống Đoàn Viên xua xua tay: “Sự tình ở trấn Thanh Sơn, Kỷ công tử đã giúp đồ đệ rất nhiều, hắn sinh bệnh, đồ đệ không thể mặc kệ hắn! Sư phụ yên tâm, đồ đệ thật sự không mệt!”
Hách lão nhân chỉ đành thở dài, xoay người, thời điểm đi tới cửa lại không nhịn được ngoái đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Tống Đoàn Viên lấy chậu nước bên cạnh, sờ sờ, vẫn còn ấm, liền dùng khăn của chính mình dính nước, lau chùi cổ cùng lòng bàn tay cho Kỷ Trường An.
Hách lão nhân nhíu mày, Thanh Nguyên công chúa và Tống Đoàn Viên là một người sao?
Hách lão nhân đi đến cửa, liền thấy trong sân có một thiếu niên đang ngồi, trông mong mà nhìn về bên này.
Thấy Hách lão nhân ra tới, Nhị Nhân chạy nhanh tiến lên hành lễ: “Ngài là Hách thần y đúng không? Ta gọi là Nhị Nhân, trước kia ta đi theo ông nội của ta đến Trình Vương phủ tìm ngài!”
Hách lão nhân sửng sốt, Nhị Nhân? Đứa nhỏ này là cháu của Nhị Cột?
“Sao ngươi ở chỗ này?” Hách lão nhân hỏi.
“Ta là theo nghĩa mẫu tới, nghĩa mẫu không bảo ta đi, ta cũng không biết đi đến nơi nào!” Nhị Nhân nói.
“Nghĩa mẫu?” Hách lão nhân sửng sốt.
“Chính là Tống đại nương, ta và Tống Đại Cát kết thành huynh muội khác họ, cho nên ta gọi Tống đại nương là nghĩa mẫu, lần này chính là theo nghĩa mẫu đến Thiên Thành!” Nhị Nhân nói.
Hách lão nhân lập tức liền nắm chặt ngón tay.