Trong đêm tối, Tống Phúc Tin bị hai tiếng “Lão nhị” nghiêm nghị của Tống Đoàn Viên làm cho sợ tới mức cả người run run, chạy nhanh quay đầu.
Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi: “Đã trễ thế này, con đi nơi nào?”
Tống Phúc Tin nhéo nhéo góc áo nói: “Con cùng Triệu Ân đi ra ngoài gặp mấy bằng hữu, nương, nương yên tâm, con không có uống rượu, con nói còn phải về đọc sách, cho nên con sẽ bảo trì thanh tỉnh, sẽ không chậm trễ đọc sách!”
Tống Đoàn Viên nhìn hắn, đôi mắt trong đêm tối lượng lượng, nói không rõ cảm xúc, nàng thấp giọng nói: “Lão nhị, con tới đây, ta có lời muốn nói với con!”
Tống Phúc Tin do dự một chút, đi theo Tống Đoàn Viên.
Ở đình hóng gió trong sân, Tống Đoàn Viên ý bảo Tống Phúc Tin ngồi xuống.
“Con có biết trước kia vì sao ta không muốn con và Lương Vương ở bên nhau không?” Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin.
Khóe môi Tống Phúc Tin ngập ngừng một chút, tựa hồ định giảo biện, cuối cùng vẫn từ bỏ, thấp giọng nói: “Nương, những gì trước kia nương dạy bảo con đều nhớ kỹ, con biết nương hy vọng con có thể giúp Trình Vương, nhưng ai có chí nấy……”
“Con có biết ngọn nguồn của trận ôn dịch này là từ nơi nào không?” Tống Đoàn Viên đánh gãy Tống Phúc Tin, hỏi.
Tống Phúc Tin lắc đầu.
“Là Đàm chưởng quầy Ngọc dược đường, mà Đàm chưởng quầy là người của Ngọc Côn viện sử Thái Y Viện, Ngọc Côn và Lương Vương là quan hệ gì, con có biết không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, hôm nay hắn còn nhìn thấy Ngọc Côn!
Ngọc Côn là người của Lương Vương!
“Ý của nương là, trận ôn dịch này là nhân họa, không phải thiên tai? Lại còn có quan hệ với Lương Vương?” Tống Phúc Tin hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Tám chín phần, nhưng Lương Vương sẽ không thừa nhận!”
Tống Phúc Tin nhíu mày: “Không có khả năng, Lương Vương điện hạ tuy rằng phóng đãng không kềm chế được, không đặt một ít thế tục ở trong mắt, nhưng hắn rất bác học, lại thông minh, sao có thể……”
“Bởi vì vị trí kia!” Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói, “ Sau khi Thái Tử qua đời, ban đầu trong triều chỉ có một mình Lương Vương điện hạ, mặc cho ai cũng thấy hắn rất nhanh sẽ là Thái Tử đời kế tiếp, nhưng Trình Vương đã trở lại, hắn vì vị trí kia, là có lý do làm như vậy!”
Tống Phúc Tin vẫn không thể tin được.
“Lời ta nói tới đây, dư lại chính con lựa chọn, con đừng quên, chính con nói phải làm một vị quan tốt đặt bá tánh ở trong lòng, suy nghĩ một chút, nếu tiếp tục kết giao cùng Lương Vương, có thể vi phạm ước nguyện ban đầu của con hay không?” Tống Đoàn Viên nói, giao quyền lựa chọn cho Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin lập tức trầm mặc.
“Còn có, thi đình xong, tuổi cũng không sai biệt lắm, con trước đó có phải thích Thu Mâu Mâu tiểu thư Thu gia hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Phúc Tin sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ là hiện giờ Thư Mâu Mâu là đại tiểu thư hộ Quốc công phủ, con muốn xứng đôi với nàng, còn cần phải nỗ lực!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin vội vàng gật đầu: “Nương, con đã biết, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, mấy ngày tới con sẽ không ra khỏi cửa, ôn tập những gì Kim phu tử nói với con, nhất định sẽ thi được thành tích tốt.”
Tống Đoàn Viên không biết Tống Phúc Tin có thể kiên trì bao lâu, nhưng kiên trì mấy ngày thì tính mấy ngày đi.
Tống Đoàn Viên ban đầu nghĩ, qua mấy ngày nữa sẽ mang theo Tống Phúc Tin rời khỏi Kỷ gia, hiện giờ xem ra, Tống Phúc Tin lưu tại Kỷ gia còn an toàn hơn một chút, rốt cuộc Lương Vương sẽ không chạy đến Kỷ gia bắt người!