Lời của chưởng quầy làm Tống Đoàn Viên lấy lại tinh thần.
Thôi bỏ đi, sự tình Hách lão cứ từ từ tới, trước mắt cần giải quyết đơn thuốc của tiểu tử Trần gia và số tiền 500 văn còn nợ Kỷ Trường An kia.
“Thạch hộc có mười cân, mười văn một cân, tổng cộng là một trăm văn, đương quy có mười hai cân, 30 văn một cân, chính là……” Chưởng quầy cầm bàn tính gảy bùm bùm.
“Tổng cộng là 460!” Tống Đoàn Viên một ngụm hô lên tổng số.
Chưởng quầy gảy mười hai cân, 30 văn một cân, rốt cuộc tính ra 460 văn, lập tức sửng sốt.
“Tống đại nương tính toán lợi hại như vậy?” Chưởng quầy hỏi.
Tống Đoàn Viên cười cười: “Chỉ là khẩu quyết mà thôi!”
“Khẩu quyết gì?” Chưởng quầy lập tức có hứng thú.
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta dạy khẩu quyết cho chưởng quầy, chưởng quầy có thể trả cho ta đủ 500 văn hay không, mặt khác cho ta mượn dược phòng một chút để làm đơn thuốc?”
Chưởng quầy lập tức gật đầu.
Tống Đoàn Viên dạy khẩu quyết phép nhân từ một đến năm cho chưởng quầy.
Chưởng quầy sửng sốt nửa ngày, lấy bàn tính ra gảy không ngừng, muốn tính thử lại.
Tống Đoàn Viên cười cười: “Vậy không quấy rầy chưởng quầy, ta dùng dược phòng của chưởng quầy trước!”
Chưởng quầy sốt ruột tính toán khẩu quyết, chạy nhanh xua xua tay.
Tống Đoàn Viên đi vào dược phòng, dùng ống trúc làm thành đơn thuốc đơn giản giảm suyễn.
Đơn thuốc của Tống Đoàn Viên đều đã làm xong, chưởng quầy vẫn còn ở bên kia gảy bàn tính.
Tống Đoàn Viên cười cười, mang theo Tống Phúc Truyền ra cửa.
Tống Phúc Truyền tuy rằng đối với việc buôn bán không có hứng thú, nhưng nghe xong khẩu quyết phép nhân của Tống Đoàn Viên cũng cảm thấy thú vị, liền hỏi: “Nương, sao nương biết những cái này?”
“Ông ngoại con dạy cho ta!” Tống Đoàn Viên cười ha ha, dù sao Tống lão gia tử đã chết, chết không có đối chứng.
“Khẩu quyết vừa rồi ta chỉ dạy phần đơn giản nhất, mặt sau mới là khó. Khẩu quyết lợi hại như vậy mới bán được 40 văn, có chút mệt!” Tống Đoàn Viên nói.
500 văn, vừa đủ trả tiền cho Kỷ Trường An, nhưng cũng vừa lúc là số tiền Tống Phúc Truyền cần để đi đọc sách.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, đi đến cửa hàng của Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ở thị trấn mở một tiệm tạp hóa, nhìn không lớn, nhưng lại bán rất nhiều đồ, hơn nữa Tống Đoàn Viên trước đó đã đứng ở trước cửa xem qua, người tới cửa hàng này không phú cũng quý.
Tống Đoàn Viên vào cửa hàng, nhìn thoáng qua khắp nơi.
“Vị đại nương này, không biết ngài cần cái gì?” Có tiểu nhị tiến lên đây tiếp đón.
“Ta tìm chủ nhân các ngươi!” Tống Đoàn Viên nói.
Người nọ liếc mắt đánh giá Tống Đoàn Viên một cái.
“Nói với chủ nhân các ngươi, ta là tới trả tiền!” Tống Đoàn Viên nói.
Tiểu nhị sau đó mới gật gật đầu, phân phó một người đi vào bên trong.
Trong chốc lát sau có người ra tới, đúng là gã sai vặt tên Đại Sơn vẫn luôn đi theo bên cạnh Kỷ Trường An, mời Tống Đoàn Viên đi vào.
Tống Đoàn Viên không nghĩ tới sân sau của một tiệm tạp hóa nho nhỏ sẽ lớn như vậy, còn có đường nhỏ vòng quanh hoa viên, có chút giống hậu viện của gia đình giàu có, thật sự không giống địa phương một thương nhân cư trú.
Không biết vì sao, Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy tiểu viện này có chút quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào đó.
Đại Sơn mang theo Tống Đoàn Viên vào đại sảnh, sai người bưng trà lên, sau đó liền đi mời Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên một bên uống trà một bên nhìn khắp nơi vài lần.
Trong đại sảnh bố trí đơn giản lại có ý nhị, đặc biệt mùi hương trong lư hương kia làm Tống Đoàn Viên cũng thấy quen thuộc, thế nhưng có chút mơ màng sắp ngủ.
Tống Đoàn Viên lấy lại tinh thần, uống lên hai ly trà, sau đó mới thấy Kỷ Trường An chầm chậm tiến đến.
Kỷ Trường An hôm nay mặc một bộ áo dài màu trắng thêu hoa sen, càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ, dánh người đĩnh bạt của hắn.