Tống Đoàn Viên lập tức bưng kín đầu.
“Làm sao vậy?” Kỷ Trường An vội vàng tiến lên, tay vỗ đầu Tống Đoàn Viên, “Có phải đầu lại đau hay không?”
Đầu Tống Đoàn Viên đích xác bắt đầu đau, nàng ngước mắt nhìn Kỷ Trường An thống khổ hỏi, “Sao ngươi biết ta lại đau đầu? Kỷ Trường An, vì sao ta cảm thấy trước kia chúng ta đã gặp qua, ở thật lâu thật lâu trước kia……”
Kỷ Trường An vuốt ve tóc Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Ngươi không cần suy nghĩ, không cần nhớ tới, chúng ta như vậy tốt rồi!”
“Như vậy là như thế nào?” Tống Đoàn Viên khó hiểu mà nhìn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An rũ mắt, nhìn nữ nhân nâng mặt lên, hắn thật sự muốn hôn lên, nói cho nàng hơn hai mươi năm trước, bọn họ đã gặp qua, hơn nữa hắn vẫn luôn đợi nàng, nhưng……
Trong đầu Kỷ Trường An xuất hiện khuôn mặt Lương Vương, Trình Vương, còn có khuôn mặt Hách lão nhân.
Trước khi hết thảy đều không có trần ai lạc định, hắn không thể bại lộ quan hệ giữa hắn và Tống Đoàn Viên, hơn nữa càng quan trọng chính là, Tống Đoàn Viên hiện tại có nhiều con trai con gái như vậy, nàng sợ là không có dũng khí cùng hắn đối mặt với mưa rền gió dữ này!
Kỷ Trường An nhẹ nhàng dùng cái trán chống lại mặt Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Lại cho ta thêm một chút thời gian, rất nhanh, rất nhanh ta sẽ cho ngươi một hồi đáp!”
Hồi đáp cái gì? Tống Đoàn Viên còn muốn hỏi, nhưng đầu thật sự rất đau, nàng té xỉu ở trong lòng ngực Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An vội vàng sai Thẩm Lận đi gọi Hách Ly Cung tiến đến.
“Cha ta không phải ở chỗ ngươi sao, ngươi không gọi cha ta, làm gì mà từ thật xa gọi ta tới?” Hách Ly Cung vừa vào cửa liền không nhịn được oán giận, nhưng hắn ngước mắt nhìn thấy Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên, không nhịn được sửng sốt, “Sư muội làm sao vậy? Kỷ Trường An, ngươi mau buông sư muội ta ra, ngươi đây là có ý gì, thật không coi sư muội ta như nữ nhân sao?”
Hách Ly Cung tiến lên liền phải lay tay Kỷ Trường An ra.
Kỷ Trường An trở tay một cái đẩy tay Hách Ly Cung ra.
Hách Ly Cung bị đánh đau tay, khó hiểu mà nhìn Kỷ Trường An.
“Hách Ly Cung, ta chính là coi nàng như nữ nhân, mới có thể ôm nàng!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Hách Ly Cung sửng sốt: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Ngươi cho là ý gì!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, “Ngươi mau khám cho nàng một cái!”
Hách Ly Cung sửng sốt một chút, còn chưa nghĩ thông suốt là ý gì, đã bị Thẩm Lận kéo qua.
Hách Ly Cung bị giáo huấn một chút sau đó mới ngoan ngoãn, chạy nhanh bắt mạch, kiểm tra cho Tống Đoàn Viên.
“Mạch trầm, huyết đổ!” Hách Ly Cung nhíu mày, “Sao đột nhiên lại như vậy?”
Kỷ Trường An cũng không biết, Tống Đoàn Viên xuất hiện bệnh trạng đau đầu đã hai lần!
“Ta châm cứu khơi thông một chút cho sư muội!” Hách Ly Cung lập tức nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Hách Ly Cung lấy ngân châm ra, nhìn Kỷ Trường An vẫn ôm gắt gao không chịu thả người.
“Ngươi ôm như vậy sao ta châm được?” Hách Ly Cung hỏi.
Kỷ Trường An chỉ đành bế Tống Đoàn Viên lên, đặt ở trên giường.
Hách Ly Cung nhìn bộ dáng thật cẩn thận của Kỷ Trường An, hơi hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ là như hắn tưởng? Không thể nào?
“Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Không nhanh lên?” Kỷ Trường An đặt Tống Đoàn Viên xuống xong, ngoái đầu liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái, mệnh lệnh nói.
Hách Ly Cung chỉ đành nhận mệnh tiến lên, châm huyệt vị cho Tống Đoàn Viên.
Kỷ Trường An ở một bên nhìn, trong lòng không nhịn được có chút khẩn trương.
Xem phản ứng của Tống Đoàn Viên, nàng hẳn là muốn nhớ lại sự tình phía trước.
Hắn tự nhiên nguyện ý nàng có thể nhớ lại hắn, nhưng nhớ lại hắn liền ý nghĩa nhớ lại hết thảy Thanh quốc!