Tống Đoàn Viên nhìn cảnh tượng này, trong lòng là tư vị không nói nên lời.
Ở hiện đại, nàng sinh trong hoà bình thịnh thế, chưa từng tận mắt nhìn thấy loại tình hình này, chỉ thấy trong phim truyền hình, lại không có nghĩ đến, chính mắt nhìn thấy còn chấn động hơn xa trên phim.
Một loại cảm giác vô lực tuyệt vọng gắt gao quay chung quanh nàng.
Lục Kiều Ân cũng gắt gao nhấp môi, tưởng tượng đến hết thảy đều là bởi vì phụ thân hắn, trong nội tâm hắn liền tràn ngập áy náy.
Ở cách Khang thành mười dặm, trong thôn trang Ngưu Lão, Kỷ Trường An đang cùng Thu Kim Hồng nhìn bản đồ bố phòng phía trước.
“Hôm qua tiến công từ phương hướng này thất bại, hiện giờ chúng ta chỉ có thể thử xem nơi này!” Thu Kim Hồng trầm giọng nói.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được cảm giác ngứa trong cổ họng, thấp thấp ho khan một tiếng, chỉ một phương hướng khác nói, "Bên này, bên này có một ngôi miếu hoang, đã từng có sơn tặc ở chỗ này đào một địa đạo, có lẽ hộ quốc công có thể thử một chút xem!”
Thu Kim Hồng thập phần giật mình, không nhịn được ngước mắt hỏi: "Kỷ công tử sao lại biết vậy?”
Kỷ Trường An nhàn nhạt cười nói: "Ta là thương nhân, Khang thành có cửa hàng của ta, cửa hàng của ta có một ít lão nhân người Khang thành, biết cọc chuyện cũ này!”
Thu Kim Hồng gật đầu: "Bổn quốc công hiện tại sẽ cho người đi qua thăm dò một chút!”
Kỷ Trường An gật gật đầu, lại lần nữa không nhịn được ho khan hai tiếng.
Thu Kim Hồng có chút lo lắng nhìn Kỷ Trường An, "Kỷ công tử vẫn nên bảo trọng thân thể!”
Kỷ Trường An vẫy vẫy tay.
Trước đó, hắn bị Thái Tử Xu Sắt của Xu quốc mang theo người mai phục một lần, bị thương, đến nay chưa lành.
Hách lão nhân và Chu Cảnh Thiên đều đang toàn lực chẩn trị ở khu vực ôn dịch, Kỷ Trường An cũng không nghĩ phiền toái bọn họ, vẫn luôn để quân y trị liệu.
Nhưng uống lên mấy thang dược, hiệu quả cũng không lớn.
“Không có việc gì!” Kỷ Trường An thấp giọng nói.
Thu Kim Hồng phân phó người tiến đến.
Một canh giờ sau, có người trở về bẩm báo, đích xác ở bên kia phát hiện địa đạo.
“Một khi đã như vậy, đêm nay ta liền dẫn người đánh bất ngờ vào Khang thành!” Thu Kim Hồng nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu,"Càng nhanh càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Xu Sắt trở tay không kịp!”
Thu Kim Hồng gật đầu.
Sau khi thương lượng chiến lược xong, Kỷ Trường An về phòng nghỉ ngơi.
Hiện giờ đại quân đóng quân ở Ngưu Gia thôn, bọn họ đều ở tại phòng của người trong thôn.
Tất cả người trong thôn đã đi chạy nạn, trong phòng tuy rằng rách nát một ít, nhưng cũng an tĩnh.
Kỷ Trường An không ngừng ho khan, hồi lâu cũng không có dừng lại.
Đại Sơn ở bên ngoài nghe tiếng ho, chạy nhanh bưng nước lê tiến vào nói: "Công tử, công tử uống một chút nước lê cho nhuận nhuận phổi đi!”
Kỷ Trường An gật đầu, đang muốn tiếp nhận, liền nghe được bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu.
Kỷ Trường An nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Làm sao vậy?”
Lúc này Thẩm Lận tiến vào, sắc mặt xanh mét, biểu tình ngưng trọng,"Công tử, không hay rồi, Xu Sắt mang theo người đánh tới thôn Ngưu Lão!”
Kỷ Trường An nhíu mày, hắn trầm giọng hỏi: "Vì sao trước đó không có tin tức truyền đến? Người mà Thu Kim Hồng an trí đâu?”
Thẩm Lận lắc đầu: "Nói là tất cả đều đã bị Xu Sắt giết, vu thuật của bọn họ thập phần lợi hại, binh sĩ đều tàn sát lẫn nhau, căn bản là không ngăn được, càng không có ai đến mật báo!”
Kỷ Trường An nhíu mày, hắn biết vu thuật của Xu quốc lợi hại, đã sớm nhắc nhở Thu Kim Hồng, xem ra Thu Kim Hồng vẫn quá chủ quan!
Tiếng hét hò bên ngoài càng ngày càng gần, Kỷ Trường An nắm tay gắt gao, thấp giọng phân phó Thẩm Lận, "Bảo người của chúng ta chuẩn bị!”
Thẩm Lận thấp giọng nói: "Nhưng công tử, chính công tử nói không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ không thể vận dụng người của Ám Dạ Môn, vạn nhất bị Thu Kim Hồng phát hiện manh mối, nỗ lực mấy năm nay của công tử không phải uổng phí sao?”