Tống Phúc Quý được Tống Đoàn Viên nắm lấy đôi tay, trong lòng hắn ấm áp, thấp giọng nói: “Nương, con không có việc gì, tay con da dày thịt béo, không quan trọng! Chỉ là lão nhị, hắn chưa từng làm việc nặng, thân thể không chịu nổi, lại nói móng chân hắn không có khả năng cố ý làm bị thương, sẽ rất đau!”
“Chạy nhanh đi, ít nói nhảm thôi!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.
Tống Phúc Quý vội vàng đi rửa sạch tay.
Khi Tống Đoàn Viên giáo huấn Tống Phúc Tin, Vương Ngọc Lan cũng ở trong phòng nghe.
Từ sau ngày ấy làm ầm ĩ, Tống Đoàn Viên vẫn cho nàng ăn mì, bột mì trong nhà không nhiều lắm, chỉ có nàng, Tiếu Tiếu và Song Hỉ có thể ăn, nam nhân trong nhà và mẹ chồng cũng không được ăn.
Tống Đoàn Viên như vậy, thậm chí càng làm Vương Ngọc Lan cảm thấy tội lỗi, hiện giờ nghe thấy Tống Đoàn Viên thế nhưng ở trước mặt Tống Phúc Tin khẳng định nàng đã trả giá vì gia đình này, trong lòng thậm chí càng áy náy hơn, không nhịn được trộm lau nước mắt.
“Nương, nương làm sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu bưng mì sợi tiến vào: “Tiểu cô cô nói, đây là bát mì cuối cùng, ngày mai nương sẽ phải ăn cháo rau dại!”
Vương Ngọc Lan vội vàng đứng dậy, bưng bát mì kia đi ra ngoài, đến trước mặt Tống Đoàn Viên nói: “Nương, nương đi ra ngoài mệt mỏi một ngày, còn chưa có ăn cơm đi? Chén mì sợi này nương ăn đi, con đã ăn nhiều ngày, sữa cũng đủ rồi!”
Tống Đoàn Viên thật sự đói bụng, gần đây nàng giảm cân đến lợi hại, vừa rồi đi bộ hai canh giờ, trở về lại mắng Tống Phúc Tin một trận, đều cần sức lực.
“Con ăn đi, con còn phải nuôi đứa nhỏ, ta ăn dưa là được!” Tống Đoàn Viên nói, chỉ chỉ Tống Phúc Quý vừa mới rửa tay xong: “Trên tay phu quân của con đều là dằm, con trẻ tuổi mắt tinh, đi nhổ dằm ra cho hắn, sau đó đắp dược lên đi!”
Vương Ngọc Lan còn muốn từ chối nửa chén mì kia, Tống Đoàn Viên đã bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Không được liền cùng lão đại ăn đi, dù sao mì sợi này là cho con!”
Vương Ngọc Lan ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ lên, nàng không tiện nói cái gì nữa, gọi Tống Phúc Quý vào trong buồng.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng hai người, thở dài, hai người ngọt ngọt ngào ngào thật tốt!
Tống Đoàn Viên đang muốn xoay người, liền thấy Tống Song Hỉ nhìn nàng.
“Con không nên gấp gáp, hôm nay ta đi hiệu thuốc đã lấy được dược mang về, ngày mai sẽ đi đưa cho Trần gia!” Tống Đoàn Viên còn tưởng rằng Tống Song Hỉ lo lắng sự tình Trần gia, liền nói với nàng.
“Nương, nương không sợ nhị ca về sau không nhận nương, nương không thể đi theo huynh ấy đến kinh thành hưởng phúc sao?” Tống Song Hỉ đột nhiên hỏi.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, thấp giọng nói: “Nếu không có đức, sách này đọc càng nhiều, bò càng cao, tai họa lại càng lớn!”
Tống Song Hỉ ngẩn ra, không nghĩ tới Tống Đoàn Viên chỉ là một nữ nhân ở nông thôn, cả ngày chỉ biết vì mấy chuyện lông gà, chó má mà đánh nhau với người cùng thôn, thế nhưng lại nói ra một phen đạo lý lớn như vậy.
“Hiện giờ ta quản giáo nhị ca con, là cứu hắn, không phải hại hắn, hắn về sau sẽ biết!” Tống Đoàn Viên đi vào trong phòng bếp cầm nửa miếng dưa gặm, dùng sức nuốt xuống, đi về phòng.
Ở trong phòng nằm một canh giờ, đến nửa đêm, Tống Phúc Tin còn chưa thấy trở về.
Tống Phúc Quý lôi kéo Tống Phúc Truyền gõ gõ cửa.
Tống Đoàn Viên lên tiếng, hai người liền tiến vào.
“Nương, hai chúng con đi tìm lão nhị, bây giờ đã là nửa đêm, đừng để xảy ra chuyện gì!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Phúc Truyền cũng gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên thở dài, thấp giọng nói: “Được, chúng ta đi tìm đi!”
Tống Phúc Quý còn muốn nói cái gì, Tống Đoàn Viên lại nói: “Hắn giận ta, các con đi cũng vô dụng!”
Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền vội vàng đáp lời.
Tống Đoàn Viên đi ra cửa, nhìn cả thôn một màu đen tuyền, đột nhiên lại nhớ tới Tống Phúc Tin sợ bóng tối.