Xu Sắt phá khí độc, lao vào trong sơn động, đi vào mới phát hiện thứ đang đong đưa là một hình nộm, nhưng thủ công tinh xảo, từ bên ngoài nhìn khá giống người.
Xu Sắt phá huỷ hình nộm, lại nhằm đến sơn động thứ ba.
Giờ phút này Tống Đoàn Viên tiến hành trị liệu đến thập phần không thuận lợi.
Thương thế của Kỷ Trường An so với tưởng tượng của Tống Đoàn Viên còn nghiêm trọng hơn.
Ngoại trừ vết thương cả người, còn bị thương ở phổi.
Tống Đoàn Viên rửa sạch miệng vết thương một lần, Kỷ Trường An vẫn sốt cao không lùi.
Giang Long được đến tin tức ở cách đó không xa thấp giọng hô: "Phu nhân, những người đó đã tới sơn động thứ ba!”
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, hiện giờ cần giải quyết việc Xu quốc vây bắt trước, bằng không dù Kỷ Trường An tỉnh lại, sợ cũng không phải là đối thủ của Xu Sắt Thái Tử kia.
Ổn định thương thế của Kỷ Trường An xong, Tống Đoàn Viên cùng Giang Long đi đến sơn động thứ năm, chờ đợi.
Thẩm Lận nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Tống đại phu, như vậy thật sự có thể được sao?”
Tống Đoàn Viên cũng không có nắm chắc nhiều, nhưng hiện giờ chỉ có thể thử xem.
Ở sơn động thứ ba, lại là cung nỏ, như cũ là hình nộm, chỉ là lần này sau khi chém người giả thành hai nửa, bên trong lộ ra một tờ giấy, mở ra, bên trong là một bài vè mắng Xu Sắt vô năng, còn vẽ mặt quỷ.
Liên tiếp ba lần bị trêu chọc, Xu Sắt tức giận đến xanh mét mặt.
Xu Sắt là hoàng tử ưu tú nhất Xu quốc, tuy rằng không phải Hoàng trưởng tử, nhưng vẫn được Xu hoàng đế phong làm Thái Tử.
Xu Sắt từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu ở trên chiến trường rèn luyện, chiến vô địch thủ, lần trước Khang thành thất thủ có thể nói là khuất nhục lớn nhất của hắn, lúc này liên tiếp bị người trêu chọc, quả thực so với Khang thành lần trước còn bực bội hơn.
“Thái Tử điện hạ, xem ra là có người cố ý trêu chọc chúng ta, điện hạ nói có thể nào là người Ám Dạ Môn căn bản không ở trong động hay không, cơ quan cùng ảo thuật trong động chỉ là chậm trễ thời gian của chúng ta, có lẽ người đã sớm chạy xa?” Thị vệ áo đen tiến lên hỏi.
“Thật là có người trêu chọc chúng ta, cũng muốn chậm trễ thời gian của chúng ta, nhưng bổn Thái Tử dám cam đoan, Dạ Phách bị thương, nhất định sẽ không đi được xa, bọn họ phí nhiều sức lực chơi mấy trò này như vậy, cho nên Dạ Phách nhất định vẫn còn ở trong động!” Xu Sắt trầm giọng nói.
“Vậy hiện tại chúng ta ……” Thị vệ áo đen hỏi, "Tiếp tục điều tra sao?”
Xu Sắt mang theo người tới sơn động thứ tư. Lần này lại là khí độc, vẫn là hình nộm.
Xu Sắt cười lạnh, chém người giả thành hai nửa, lúc này bên trong không có tờ giấy rớt ra, mà là độc khí.
Xu Sắt nhanh chóng nâng cánh tay lên che mặt, tránh đi, hơn mười thị vệ bên cạnh lại sùi bọt mép ngã xuống mặt đất.
Đây là lần đầu tiên người Xu quốc xuất hiện tử thương.
Xu Sắt càng thêm phẫn nộ.
“Thái Tử điện hạ, còn dư lại một cái động cuối cùng, những người đó nhất định trốn ở bên kia!” Thị vệ áo đen nói.
Xu Sắt cực giận, bàn tay nắm đao đều nổi lên gân xanh.
“Đi cái tiếp theo!” Xu Sắt trầm giọng hô.
Đoàn người đi vào sơn động thứ năm, rậm rạp bao vây sơn động.
Sợ lại có cơ quan, thị vệ áo đen đứng ở trước người Xu Sắt, hắn giơ đao trong tay lên, đồng thời bên người có bảy tám cá nhân cũng giơ đao lên, chậm rãi tới gần cửa động.
Phành phạch, từ trong sơn động bay ra hơn một ngàn con dơi màu đen, con dơi đều có độc, hướng tới các binh sĩ.
Thị vệ áo đen mang theo người chạy nhanh múa may đao trong tay chém dơi.
Lúc này, từ trong sơn động có cung tiễn bắn ra, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ít nhất có hai ba mươi người ngã xuống mặt đất.