Thẩm Lận rốt cuộc cũng ổn định lại thân hình, hắn sốt ruột nhìn Tống Đoàn Viên ngã trên mặt đất.
Tống Đoàn Viên cố nén đau đớn bò dậy, lại từ trong khăn đen bay lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Hóa ra tư vị bị thương là như thế này……
Xu Sắt nhìn Tống Đoàn Viên, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Dạ Phách, môn chủ Ám Dạ Môn danh chấn giang hồ cả hai nước thế nhưng không biết võ công, hơn nữa khi Tống Đoàn Viên cúi đầu hộc máu, hắn thấy được nửa khuôn mặt của Tống Đoàn Viên.
Là một mỹ nhân!
Ngay lúc Xu Sắt phát ngốc, cách đó không xa vang lên từng tiếng gào thét.
“Thái Tử điện hạ, là trạm canh gác đoạt hồn của Ám Dạ Môn, ngày đó Khang thành bị đoạt, chính là âm thanh như vậy!” Hắc Ba lảo đảo đổ vào, âm thanh kinh hãi nói, "Nữ nhân này không phải Dạ Phách!”
Ánh mắt Xu Sắt tối sầm lại, cũng nhưng vào lúc này, hắc kỳ tung bay khắp đỉnh núi, tiếng vó ngựa này, ít nhất cũng phải trăm người đang cưỡi ngựa bay nhanh đến.
“Thái Tử điện hạ, chúng ta đã bị lừa!” Hắc Ba hô.
Xu Sắt nắm chặt đại đao trong tay, đều là tại nữ nhân này, là nữ nhân này dẫn hắn từng bước một mất đi lý trí, mặc kệ như thế nào, hắn muốn giết nữ nhân này!
Xu Sắt dùng lực, lại lần nữa bổ tới Tống Đoàn Viên.
Thẩm Lận chạy nhanh tiến lên, hắn dù có liều mạng cũng muốn giữ được Tống Đoàn Viên, đó là người mà công tử của bọn hắn đã bảo hộ hơn hai mươi năm……
Tống Đoàn Viên trơ mắt mà nhìn Thẩm Lận lại lần nữa thế nàng chắn đao, nàng trầm giọng hô: "Thẩm Lận, tránh ra!”
Thẩm Lận sửng sốt một chút, hơi hơi do dự liền chậm một bước, lưỡi đao Xu Sắt chém về phía bả vai Tống Đoàn Viên.
Trong tay Tống Đoàn Viên không biết từ khi nào đã có cây đuốc, nháy mắt khi lưỡi đao kia thâm nhập đến bả vai nàng, cây đuốc của Tống Đoàn Viên cũng ném ra ngoài.
Cây đuốc ném trên mảnh đất phía trước, lại đột nhiên phát ra ngọn lửa lớn, binh sĩ Xu quốc nháy mắt bị biển lửa bao vây.
Tống Đoàn Viên dùng dầu tùng hương chôn ở trên mặt đất, lại dùng pháo âm tín, vừa tiếp xúc với mồi lửa, liền rất nhanh bị thiêu đốt.
Hướng gió hôm nay, vừa lúc là về phía binh sĩ Xu Sắt.
Tống Đoàn Viên vừa rồi không có trốn tránh, chính là cố ý dẫn dắt binh sĩ Xu quốc tới trong vòng lửa kia.
Hiện giờ lửa đã cháy, nhưng trước mặt Tống Đoàn Viên lại là một mảnh đen nhánh.
Trước khi hôn mê, Tống Đoàn Viên chỉ kịp nhìn thấy một bóng người bay nhanh đến, người kia một thân y phục đen, tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng lại làm nàng ấn tượng khắc sâu.
Kiếp trước khi cả Tống gia bị xử trảm, chính là đôi mắt này nhìn nàng, ngã xuống trước mặt nàng.
Tống Đoàn Viên vẫn luôn cho rằng trong ánh mắt kia là tiếc nuối, là oán hận, hiện giờ nàng lại đọc hiểu, trong ánh mắt kia là sốt ruột, quan tâm!
Chẳng lẽ đời trước, Kỷ Trường An là đi cứu nàng sao?
Nhưng đời trước bọn họ căn bản không quen biết!
Tống Đoàn Viên mơ mơ màng màng, lâm vào bên trong hôn mê, bùm một tiếng ngã về phía sau.
Một bóng đen hung hăng cho Xu Sắt một kích, sau đó nhanh chóng tiến lên, kéo lấy cánh tay Tống Đoàn Viên, lập tức kéo nàng vào trong lòng ngực.
“Thanh Nguyên!” Kỷ Trường An không nhịn được buột miệng thốt ra.
Đáng tiếc Tống Đoàn Viên đã hôn mê, không có nghe được.
Phía sau Kỷ Trường An, vang lên âm thanh hỗn chiến, mà trong mắt Kỷ Trường An, lại chỉ có Tống Đoàn Viên khóe miệng không ngừng đổ máu, cả người xụi lơ!