Lúc Tống Đoàn Viên mới nhận thức Kỷ Trường An, nàng cho rằng hắn chỉ là một thương nhân bình thường, không biết võ công, ở ngày thành thân bị đè chết là ngoài ý muốn, hiện tại xem ra tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến một đường đi tới, Kỷ Trường An đã giúp nàng nhiều như vậy, cho nên bất luận cuối cùng, bọn họ có thể trở thành phu thê hay không, Tống Đoàn Viên đều không nghĩ nhìn thấy Kỷ Trường An lại lần nữa chết thảm.
Tống Đoàn Viên không xác định vận mệnh của Tống gia có thay đổi hay không, có bị trảm cả nhà hay không, Kỷ Trường An còn có thể chết hay không, nàng nghĩ nhắc nhở hắn một chút.
“Nghĩ cái gì vậy?” Kỷ Trường An thấy Tống Đoàn Viên vẫn luôn sững sờ, không nhịn được hỏi.
“Ngươi là cháu ngoại Hoàng Thượng, còn có tổ chức Ám Dạ Môn này, ta suy nghĩ về sau cần phải ôm chặt đùi của ngươi, cho nên Kỷ Trường An, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện mới được!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: "Ta có thể xảy ra chuyện gì? Nhưng thật ra ngươi, võ công cũng không biết, còn dám đón nhận đại đao của Xu Sắt, ngươi là thật sự không muốn sống nữa sao?”
Kỷ Trường An tức giận điểm điểm đầu Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ôm đầu nói: "Ta không đón nhận, chẳng lẽ trơ mắt mà nhìn Thẩm Lận vì ta mà chết?”
“Sao ngươi không ngẫm đến biện pháp khác?” Kỷ Trường An tức giận đến không được, "Không biết võ công còn cậy mạnh cái gì?”
“Biện pháp gì? Ta đã thực thông minh, đã vận dụng hết toàn lực, ngươi đừng có quên, thời điểm ngươi hôn mê chính là ta mang theo người của ngươi tránh thoát khỏi Xu Sắt!” Tống Đoàn Viên không nhịn được lẩm bẩm nói, "Ta tuy rằng không biết võ công, nhưng ta có đầu óc, thật sự không được thì vẫn còn có sắc!”
Kỷ Trường An vừa nghe vậy, không nhịn được banh mặt: "Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười cười: "Nói giỡn thôi, ta tổng không thể mặc kệ ngươi bị người ta bắt lấy!”
Trong lòng Kỷ Trường An thắt lại, nhịn xuống xúc động muốn nắm lấy tay nữ nhân.
Lại chờ một chút, lại chờ một chút, thực nhanh, chờ hết thảy trần ai lạc định, hắn nhất định sẽ không chút do dự nắm chặt nữ nhân, vĩnh viễn không có khả năng để nàng rời đi!
Thân mình Tống Đoàn Viên không tốt, Kỷ Trường An cũng có thương tích, hai người cùng nhau dưỡng thương, mỗi ngày ở trong phòng nghe chim kêu, ăn đồ ăn, cuộc sống thập phần thích ý, một chút cũng không giống hai người bệnh.
Hách Ly Cung và Hách lão nhân chữa bệnh cho hai người, càng thêm giống hai nô tỳ hầu hạ chủ tử, làm Hách Ly Cung thập phần buồn bực.
Mấy ngày sau, ngay khi thân mình Tống Đoàn Viên khôi phục không sai biệt lắm, vui vẻ đến quên cả trời đất, sắc mặt Thẩm Lận tái nhợt tiến đến cầu kiến Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lận một cái nói: "Thân mình đã khôi phục không sai biệt lắm đi? Nếu không có việc gấp, ngươi nghỉ ngơi đi!”
Thẩm Lận thấp giọng nói:
"Công tử, Thiên Thành bên kia truyền đến tin tức, nói là Lương Vương bị Hoàng Thượng nhốt vào đại lao.”
Kỷ Trường An sửng sốt:
"Sao lại thế?”
“Tin tức là ưng vệ bên kia truyền đến, chỉ có mấy chữ đơn giản, nói là Lương Vương vào đại lao, không có nguyên nhân cụ thể, khả năng là ngay cả ưng vệ cũng không biết!” Thẩm Lận nói.
“Chạy nhanh trở về!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, "Sợ là người ôn dịch đã tới Thiên Thành!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra hỏi:
"Ngươi hoài nghi sự tình Lương Vương bị nhốt vào ngục có quan hệ với người ôn dịch?”
“Có thể lập tức vặn ngã Lương Vương chỉ có chuyện này!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, "Chỉ là ta thắc mắc, thời gian ngắn như vậy, Trình Vương sao tìm được người ôn dịch?”
Tống Đoàn Viên nghĩ tới một khả năng, nhưng rất nhanh liền lắc đầu.