Tống Đoàn Viên xem xong, nhíu mày hỏi: "Không có ký tên?”
Kỷ Trường An gật đầu: "Hơn nữa không phải bút tích của Trình Vương, cũng không phải bút tích của Lương Vương!”
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ: "Cũng có thể là tìm người viết thay!”
Kỷ Trường An cười cười: "Sự tình tư mật bực này, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt, người viết thay này nhất định là thân tín của người nọ.”
Tống Đoàn Viên có chút lo lắng: "Nói như vậy, thân phận Dạ Phách của ngươi đã bị bại lộ? Vậy…Xu Sắt này thật sự đáng chết!”
Tống Đoàn Viên hiện tại lo lắng Kỷ Trường An kiếp trước chết có thể có quan hệ với việc bị bại lộ thân phận Dạ Phách hay không, “Hiện tại hắn sợ người kia tiết lộ thân phận, cho nên tạm thời sẽ không bại lộ thân phận của ta, nhưng hiện giờ nhìn tới, trong triều nhất định là huyết vũ tinh phong!” Kỷ Trường An nhìn nhìn Thiên Thành nơi xa, hắn hiện giờ thế nhưng có một loại xúc động, muốn rời rất xa Thiên Thành, vĩnh viễn không cần trở về.
“Kỷ Trường An, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An hỏi.
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn lại: "Được!”
“Khi ta hôn mê, chính ngươi đã trông ta một ngày một đêm? Vì sao?” Tống Đoàn Viên nhìn chằm chằm đôi mắt hắn hỏi.
Trong lòng Kỷ Trường An căng thẳng, đột nhiên muốn nói ra lời trong lòng.
“Kỷ công tử!” Đột nhiên, một âm thanh nữ nhân vang lên.
Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên đồng thời ngước mắt đi xem, liền thấy Thiên Linh Lung từ trên một chiếc xe ngựa đi xuống, phía sau là Trình Vương.
Thiên Linh Lung chạy tới chỗ Kỷ Trường An, đến trước mặt hắn, trên chóp mũi thấm mồ hôi tinh mịn, nàng một chút đều không thèm để ý, chỉ là kéo ống tay áo của Kỷ Trường An nhìn không ngừng, "Tướng sĩ thủ thành nhận được tin tức, nói là có người ở trên núi gặp phải sơn tặc, chính là các ngươi?”
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn về phía Trình Vương, Trình Vương chậm rãi đi đến, liếc mắt đánh giá Kỷ Trường An một cái, quan tâm hỏi: "Thật sự gặp phải sơn tặc sao?”
“Chúng ta vừa rồi từ bên kia lại đây, không có nghe nói có sơn tặc gì!” Kỷ Trường An nói.
Trình Vương nhẹ nhàng lên tiếng: "Xem ra là có người báo lầm!”
“Cho dù có sơn tặc, cũng không cần Trình Vương điện hạ tự thân xuất mã!” Kỷ Trường An cười tủm tỉm nói.
“Trình Vương điện hạ là chuyên môn tới đón ngươi!” Thiên Linh Lung nói.
Trình Vương cố ý nói: "Bổn vương chính là bị buộc tới, là muội muội này của ta nhất định kêu bổn vương tới, có lẽ là nghe nói Thập Nhất ngươi đã giúp đỡ hộ quốc công lập được chiến công, gấp không chờ nổi mà muốn tới gặp ngươi!”
Thiên Linh Lung cố ý liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, đỏ mặt, kéo kéo vạt áo Trình Vương thẹn thùng cúi đầu.
Tống Đoàn Viên tức khắc cảm thấy chính mình là dư thừa, nàng hành lễ với Trình Vương, lại nói khẽ với Kỷ Trường An: "Ta đi trước!”
Kỷ Trường An gật gật đầu.
“Tống đại phu, ta còn chưa có chúc mừng lệnh lang cao trúng Trạng Nguyên!” Trình Vương điện hạ đột nhiên gọi Tống Đoàn Viên lại nói, "Văn chương của lệnh lang bổn vương đã đọc, cảm thấy thập phần không tồi, còn tham thảo cùng phụ hoàng, ý nghĩ rõ ràng, hành văn sinh hoa, văn chương hay khó được!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Trình Vương.
Trình Vương đây là ý gì?
“Phúc Tin chưa từng lên chiến trường, sợ là chỉ có lý luận suông đi?” Tống Đoàn Viên nói, "Cũng may hắn biết chính mình không đủ, nên lần này tiến đến Khang thành, đã học được không ít!”
Trình Vương cười nói: "Để các học sinh đàm luận binh pháp, thật là làm khó bọn họ, chỉ là lúc ấy Xu quốc thừa dịp ôn dịch tiến công, Hoàng Thượng thật sự là không có tâm tình, liền giao việc chọn tam giáp cho bổn vương!”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Trình Vương, là Trình Vương chọn tam giáp? Trình Vương cố ý nói chuyện này cho nàng, là ám chỉ nàng, Tống Phúc Tin có thể trúng Trạng Nguyên đều ít nhiều nhờ có Trình Vương?