Ngọc Côn biết Lương Vương là người đa nghi, chuyện người của Trình Vương tới tìm hắn, nhất định không thể để Lương Vương biết, vì thế cũng liền chạy nhanh lên tiếng nói: "Không có việc gì!”
“Người vừa rồi là……” Phu xe ngựa thấp giọng hỏi.
“Qua đường, lên nhầm xe ngựa!” Ngọc Côn trầm giọng nói.
Phu xe ngựa 'a' một tiếng nói: "Đều do tiểu nhân, mẫu thân của đứa bé kia cứ dây dưa!”
Bởi vì thiếu chút nữa đụng phải đứa trẻ, cho nên phu xe ngựa và mẫu thân đứa trẻ kia đã tranh luận vài câu.
“Không có việc gì, đi thôi!” Ngọc Côn nói.
Phu xe ngựa chạy nhanh đáp lời, tiếp tục đánh xe.
Ở trên xe ngựa, Ngọc Côn cẩn thận hồi tưởng lại lời Sách Lụa nói, không nhịn được nhíu mày, bên cạnh Trình Vương đã có phụ tử Hách gia và Chu Cảnh Thiên, hơn nữa Hách Ly Cung đã là viện sử Thái Y Viện, vì sao còn muốn tiến đến thuyết phục hắn, chẳng lẽ còn muốn bắt sự tình người ôn dịch không bỏ!
Nhưng Trình Vương nếu ngay cả Xu Sắt Thái Tử cũng dám giết, thủ đoạn cường ngạnh như thế……
Trong lòng Ngọc Côn ẩn ẩn có buông lỏng.
Rất nhanh tin tức Xu Sắt Thái Tử bị giết, Xu quốc muốn vương triều Thiên Cơ giao ra hung thủ truyền khắp Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên một ngày này ở y quán nhận điều trị cả ngày, lúc nghỉ ngơi, liền nghe được hai người bệnh đàm luận chuyện này.
“Các ngươi nói Xu Sắt Thái Tử Xu quốc đã chết?” Tống Đoàn Viên không nhịn được tiến lên xác nhận một chút.
“Đúng vậy, triều đình đã phát ra bố cáo, tìm kiếm hung thủ giết chết Xu Sắt Thái Tử, còn có trọng thưởng, đáng tiếc Ngu Thành cách chúng ta bên này xa như vậy, chúng ta cũng không đi qua, nào biết manh mối gì chứ!”
“Ngươi dù biết, thì có dám nói không? Ngươi không sợ bị người ta diệt khẩu sao? Ngươi ngẫm lại xem, người này ngay cả Thái Tử Xu quốc cũng dám giết!”
“Cũng đúng……”
……
Tống Đoàn Viên nghe xong mấy câu, hơi hơi nhíu mày, hồi tưởng tình hình Kỷ Trường An ngày ấy, chẳng lẽ người giết Xu Sắt Thái Tử chính là hắn?
Tống Đoàn Viên trở lại y đường ngồi, trong khoảng thời gian ngắn đã không có tâm tư khám bệnh cho người ta.
Kỷ Trường An vì sao phải giết Xu Sắt, có phải vẫn là có quan hệ cùng thân phận Dạ Phách bị tiết lộ hay không?
Tống Đoàn Viên ngẫm lại, cảm thấy có chút xin lỗi Kỷ Trường An, Kỷ Trường An ẩn tàng thân phận mười mấy năm, thế nhưng bởi vì nàng mà bị bại lộ, nếu Kỷ Trường An bởi vì chuyện này mà giết Xu Sắt, đưa tới phiền toái……
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, dặn dò Lưu chưởng quầy vài câu, chính mình rời đi y quán.
Bên trong Kỷ phủ, Điền Thất mang theo Điền Vượng Vượng tiến lên, quỳ gối trước mặt Kỷ Trường An.
“Kỷ công tử báo thù cho người của thôn chúng ta, chúng ta suốt đời khó quên!” Điền Thất quỳ xuống dập đầu.
Điền Vượng Vượng cũng quỳ xuống.
Kỷ Trường An do dự một chút, chậm rãi vươn tay tới, lật mu bàn tay qua, duỗi đến trước mặt Điền Thất.
Điền Thất cúi đầu, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, không nhịn được sửng sốt, nhanh chóng ngước mắt, "Ngươi…… Ngươi vì sao sẽ có chiếc nhẫn này, ngươi cùng hoàng thượng là quan hệ gì?”
“Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết bản công tử đã cứu mệnh các ngươi, báo thù thay các ngươi, còn có chiếc nhẫn này, nếu có một ngày yêu cầu các ngươi đi bảo hộ một người, các ngươi cần phải dốc toàn lực ứng phó!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Điền Thất lập tức lôi kéo Điền Vượng Vượng lại lần nữa dập đầu: "Trước không nói tình nghĩa công tử đã cứu chúng ta, chỉ cần công tử có chiếc nhẫn này, chính là chủ nhân của chúng ta, chúng ta ẩn cư ở Lam U Thôn 20 năm, tuy rằng rất nhiều lão nhân đều đã mất, nhưng trên người chúng ta chảy dòng máu của người Thanh quốc, chiếc nhẫn khuynh tâm vừa ra, dù lên núi đao, xuống biển lửa, vượt lửa, qua sông cũng không chối từ!”
Kỷ Trường An gật gật đầu, đang muốn nói, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh Tống Đoàn Viên nói chuyện cùng quản gia, hắn chạy nhanh thu hồi ngón tay đeo nhẫn, trầm giọng nói: "Người các ngươi phải bảo vệ tới!”