Tống Phúc Quý đáp lời.
Tống Đoàn Viên tiến lên nhìn Tống Song Hỉ: "Con không thoải mái sao?”
Thân mình Tống Song Hỉ lay động một chút, thiếu chút nữa té xỉu.
Tống Đoàn Viên vội vàng đỡ lấy nàng.
“Nương, con không có việc gì, con chỉ đau bụng , con tới nguyệt sự!” Sắc mặt Tống Song Hỉ tái nhợt nói.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, sau đó mới phát hiện quần Tống Song Hỉ ướt một ít, nàng vội vàng hỏi: "Con vẫn luôn bị đau đớn như vậy?”
Tống Song Hỉ gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên vội vàng đỡ nàng đi vào phòng ngồi xuống, cầm quần và miếng lót kinh nguyệt cho Tống Song Hỉ thay.
“Nương, con sẽ không chết chứ?” Tống Song Hỉ nhút nhát sợ sệt hỏi.
“Con trước kia vẫn luôn đau như vậy sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Song Hỉ gật đầu: "Lần này tựa hồ phá lệ lợi hại, khả năng do một đường bôn ba.”
Tống Đoàn Viên có chút áy náy, mấy ngày nay, nàng chỉ lo nhìn chằm chằm Tống Phúc Tin, sợ hắn mang theo Tống gia đi lại con đường xưa, nên đã xem nhẹ mấy đứa con còn lại.
“Không có việc gì, lần này tới đây có thời gian, ta sẽ trị cho con. Ta nấu chút nước đường đỏ cho con uống trước đã!” Tống Đoàn Viên nói.
“Nương, con có thể chịu được, vẫn nên nấu dược cho Điềm Điềm trước đi, Điềm Điềm vẫn luôn ho khan, dọc theo đường đi khiến cho tẩu tử gấp đến độ không được!” Tống Song Hỉ nói.
“Vậy sao ở trên đường không tìm một đại phu nhìn xem? Thế nào cũng phải chờ tới Thiên Thành để ta coi vậy?” Tống Đoàn Viên không vui hỏi, cảm thấy lần này Tống Phúc Quý tới, tựa hồ có chút đường đột.
Gửi hai phong thư, không đợi nàng đáp ứng đã tới, đã thế tất cả mọi người còn sinh bệnh!
“Nương, đại ca gặp rắc rối!” Tống Song Hỉ đè thấp âm thanh nói, "Lần này đến đây, kỳ thật là vì tị nạn!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: "Rắc rối gì?”
Tống Song Hỉ thở dài: "Nương vẫn nên hỏi trực tiếp đại ca đi, dù sao chuyện này cũng không nhỏ!”
Tống Đoàn Viên ngăn chặn hỏa khí, "Con chờ chút, ta đi bảo Giang Long đun nước đường đỏ cho con!”
Tống Đoàn Viên đi ra ngoài.
Tống Song Hỉ ôm bụng, ngước mắt nhìn một cái.
Trách không được mẫu thân không muốn đi trở về, ở Thiên Thành có tòa nhà lớn như vậy, còn có phong hào huyện chúa, thật là những ngày phú quý!
Tống Song Hỉ ghé vào trên giường, một lát liền đã ngủ.
Tống Đoàn Viên cho Tống Điềm Điềm uống thuốc, Tống Điềm Điềm lăn lộn đến mệt mỏi, cũng liền ngủ.
Tống Điềm Điềm ngủ, sắc mặt nôn nóng của Vương Ngọc Lan mới tốt hơn một ít.
“Ngọc Lan, con nói cho ta, Phúc Quý làm sao?” Tống Đoàn Viên hỏi Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan muốn nói lại thôi.
“Con đừng cất giấu thay hắn, con nói đi!” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Nương, cha của Tiếu Tiếu ở bên ngoài trêu chọc một quả phụ, người ta đến ăn vạ, người ta một hai đòi phải gả cho hắn, ở nhà chúng ta ở nửa tháng, chọc cho trong nhà không thành bộ dáng, cha của Tiếu Tiếu cuối cùng phải bồi thường cho nhà nàng một số tiền lớn, nên khi đến kỳ đóng học phí cho Tiếu Tiếu, liền không có tiền……” Vương Ngọc Lan nói, không nhịn được xoa xoa nước mắt.
Quả phụ? Tống Đoàn Viên nhớ tới đời trước vận phong lưu của Tống Phúc Quý tới, lúc ấy Vương Ngọc Lan đã bị hắn bức tử, hắn thông đồng với một quả phụ, hiện giờ, Vương Ngọc Lan vẫn còn sống, hắn cũng dám làm ra loại chuyện này?
Tống Đoàn Viên sờ sờ cái chổi ở góc tường, muốn đi đánh Tống Phúc Quý.
“Nương, nương đừng tức giận, chuyện này hắn cũng biết sai rồi, chỉ là nữ nhân kia nhận được tiền vẫn không thuận theo không buông tha, sau lại nói đã có thai, muốn ở trong nhà sinh con, còn một hai đòi đuổi con và hai đứa nhỏ đi, không có biện pháp, cha của Tiếu Tiếu liền nói đến Thiên Thành lánh nạn!” Vương Ngọc Lan vội vàng ngăn lại.