Tống Đoàn Viên ban đầu chỉ cảm thấy Tống Song Hỉ thích tiền, không nghĩ gả chồng, tính toán sống một mình, nàng cũng liền tôn trọng, nhưng hiện tại xem ra, tính cách của Tống Song Hỉ chậm rãi trở nên có hơi chút ích kỷ, khả năng có quan hệ rất lớn với việc lúc trước đi Trần gia làm con dâu ba ngày, nàng mất đi thứ dựa vào liền không có cảm giác an toàn.
Nhưng Tống Song Hỉ nói cũng đúng, hiện tại đến Tống Phúc Quý cũng không có nghĩ đến Tiếu Tiếu, rơi vào bẫy rập hoa hồng của người khác, nàng không thể cưỡng cầu Tống Song Hỉ lấy bạc ra cho Tiếu Tiếu đi học, nhưng tổng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Đã hơn một năm nay, Tống Song Hỉ và Tống Phúc Quý kết phường làm dược liệu kiếm tiền, trong tay nàng có bao nhiêu bạc, Tống Phúc Quý cũng biết đến, sợ là hai người đã sớm ở nhà lải nhải qua, tổn thương tình cảm huynh muội.
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, ngước mắt nói: "Song Hỉ, con nói đúng, đại ca con làm sai chuyện, khiến một gia đình đang yên ổn bị nháo thành như vậy, nên bị giáo huấn, nên bị đánh, con mặc kệ sự tình đi học của Tiếu Tiếu, con cũng có lý do của chính mình, chỉ là gia đình chính là gia đình, người nhà làm sai chuyện, liền phải nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khổ sở, con chỉ lo chính con, con xác định con đường về sau, con có thể tự mình đi sao?”
Tống Song Hỉ sửng sốt một chút, cúi đầu.
“Chính con tự suy ngẫm lại đi!” Tống Đoàn Viên nhíu mày, sai Giang Long đưa Tống Song Hỉ đến hậu viện, ở cùng Giang Long.
Tống Song Hỉ nhìn Giang Long tới dọn hành lý của nàng, ngập ngừng một chút, thấp giọng hỏi: "Nương, nương không cho con ở cùng phòng sao?”
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: "Ta ngủ ngáy, ngủ còn nghiến răng, sợ khiến con bị ồn!”
Tống Song Hỉ khẽ cắn môi, chỉ đành vâng lời.
Giang Long mang theo Tống Song Hỉ đi ra ngoài, Tống Đoàn Viên sau đó mới ngồi ở trước bàn thở dài một hơi.
Ban đầu nàng nghĩ, chờ Trình Vương ngồi lên vị trí kia, nàng liền có thể rút lui, hiện tại xem ra còn sớm!
Ai kêu nàng được thân thể khỏe mạnh này của nguyên chủ chứ, xem ra chỉ đành chịu!
Tống Phúc Tin tiến đến gõ cửa phòng Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Tin tiến vào.
“Nương, đại ca khả năng đã trúng tiên nhân nhảy!” Tống Phúc Tin nói, "Đại ca đã miêu tả sự tình một lần, con tổng cảm thấy chuyện này không đơn giản, tuyệt đối không chỉ là một mình Ngu phu nhân kia có thể làm được chuyện này, sợ là đằng sau còn có người!”
Tống Đoàn Viên hỏi: "Hiện giờ Ngu phu nhân kia vẫn còn đang ở trong nhà chúng ta?”
Tống Phúc Tin gật gật đầu: "Không chịu đi, hiện giờ nháo đến mọi người ở làng trên xóm dưới đều biết, nhất định bắt đại ca hưu đại tẩu, đuổi con cái đi, đại ca không có biện pháp, chỉ có thể suốt đêm chạy!”
Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng: "Hắn khen ngược, hắn chạy, vậy nhà của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Đoàn Viên hận đến ngứa răng, kia chính là căn nhà đầu tiên của nàng khi đến cổ đại, sau lại xây mới, cái gì cũng là nàng lo lắng chuẩn bị, liền cứ để cho người ta bá chiếm như vậy!
“Con gần đây đi Lại Bộ hỏi thăm như thế nào? Tam giáp đã thông báo khá lâu, sao vẫn chậm chạp không cho các con chức quan?” Tống Đoàn Viên không nghĩ nói sự tình Tống Phúc Quý, lại hỏi sự tình chức quan của Tống Phúc Tin.
“Lại Bộ nói, ban đầu chuyện này đều là Lương Vương phụ trách, hiện giờ Lương Vương vừa đi, Trình Vương mới tiếp nhận, liền có chút chậm, bảo chúng con chờ một chút!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên hỏi: "Hiện giờ Lại Bộ do Trình vương quản?”
Tống Phúc Tin gật đầu: "Nương, nương nói chúng ta có nên đi bái phỏng Trình Vương điện hạ một chút hay không? Ngày ấy Trình Vương điện hạ không phải đã nói, sự tình tam giáp còn may là nhờ có điện hạ, chúng ta có phải nên tới cửa cảm tạ một chút hay không!”